Ta Là Võ Học Gia

Chương 55: Ai ngông cuồng hơn ai?






Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, người của Lạc Nhật Sơn Trang đều hơi sững sờ, sau đó xao động bất an, trước mặt chỉ có hai người, bên cạnh mình vậy mà có đến hai mươi bảy người, thế mà Võ sư kia lại tuyên bố muốn xử lý sạch những người bên cạnh mình.

Cái này mẹ nó nếu không phải là yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, thì cũng là não bị nước vào rồi.

Tuy Lạc Nhật Sơn Trang không phải bang hội lớn gì, nhưng mà tất cả mấy chục người đều đến từ một phòng làm việc, ngày thường gắn bó thành một khối, vô cùng đoàn kết, cho nên ở thành Dư Huy cũng rất nổi tiếng, hôm nay bị vẻn vẹn hai người khiêu khích, làm sao họ có thể chịu đựng được, đều rào rào rút binh khí ra, muốn chém chết hai người Vương Vũ.

Tên đại ca dẫn đầu kia lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Nhóc con, khẩu khí ngươi không nhỏ! Ngươi là người của công hội nào? Chẳng lẽ chưa từng nghe nói đến cái tên Bắc Minh Hữu Ngư ta sao?"

Bắc Minh Hữu Ngư thấy Vương Vũ chỉ có vẻn vẹn hai người mà ngông cuồng hơn cả hai trăm người, còn tưởng rằng Vương Vũ là tầng lớp cao của những công hội lớn, không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua huy hiệu trên ngực Vương Vũ, Cá Âm Dương? Đây là công hội chó má gì?

Vương Vũ giang tay, hắn lần đầu tiên chơi game online, đừng nói là Bắc Minh Hữu Ngư, cho dù hai đại cao thủ có phong hiệu Pháp Thần và Chiến Thần trong game mà đứng trước mặt Vương Vũ, Vương Vũ cũng vẫn chẳng biết đó là ai.

"Ngươi chính là Bắc Minh Hữu Ngư?" Lý Tuyết nghe vậy thì hốt hoảng kêu lên.

Thấy có người từng nghe nói đến tên mình, còn là một cô gái dáng dấp không tệ, ánh mắt Bắc Minh Hữu Ngư bắt đầu tự sướng: "Không sai, là tại hạ!"


Vương Vũ gãi gãi đầu hỏi Lý Tuyết: "Bắc Minh Hữu Ngư thì sao? Lợi hại lắm à?"

"Đương nhiên rất lợi hại, vua của lính đánh thuê Bắc Minh Hữu Ngư, kỹ thuật PK rất nổi tiếng..." Lý Tuyết nói.

Bắc Minh Hữu Ngư cũng là một game thủ kiếm tiền qua game, nhưng lại khác những người cày tiền bình thường kinh doanh mua đi bán lại, Bắc Minh Hữu Ngư chưa bao giờ làm những chuyện mà game thủ đàng hoàng nên làm, hắn ta chỉ làm một việc là PK thay người khác.

Đúng vậy, chính là PK thay người khác, lấy tiền của người giúp người giải nạn, cũng chính là nghề gọi là sát thủ...

Game online mà thôi, chưa bao giờ thiếu người chơi Nhân Dân Tệ vung tiền như rác, mà quả thật có một số người chơi đại gia lại quá kém cỏi, một thân trang bị cực phẩm còn không đánh lại người khác, kết quả là sinh ra một loại người như Bắc Minh Hữu Ngư.

Loại nghề nghiệp vốn có phần bẩn thỉu hèn hạ này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.

Nhưng Bắc Minh Hữu Ngư này lại khá kiêu ngạo, mỗi lần trước khi muốn giết ai thì đều sẽ thông báo trước cho người ta một tiếng, có thể nói là sát thủ kiêu ngạo nhất trong lịch sử, càng kỳ quái hơn là, thằng nhóc này thế nhưng chưa từng bị thua một lần nào, cho nên Bắc Minh Hữu Ngư lại được xưng là "Vua lính đánh thuê".

Vì kỹ thuật PK của thằng nhóc này cực kỳ cao, lão đại của các công hội đều không muốn dây vào loại người này, cho nên Lạc Nhật Sơn Trang ở cũng được tính là một phương thế lực thành Dư Huy.

Lý Tuyết cũng là một người kiếm sống bằng game, vẫn có chút hiểu biết về "Vua lính đánh thuê" nổi tiếng trong giới game thủ này.

"Thôi đi, hắn ta lợi hại như vậy mà ngay cả Toàn Chân Giáo cũng không biết?" Vương Vũ vuốt huy hiệu ở ngực nói.

Mấy tên Toàn Chân Giáo kia, đừng thấy bình thường không làm chuyện nghiêm chỉnh, nhưng mà đi trên đường phố mà nhắc đến tên công hội, cho dù là rất nhiều người chơi bình thường cũng đều sẽ ừ ừ nói đã từng nghe qua, nhưng tên này nổi tiếng như vậy mà ngay cả huy hiệu của Toàn Chân Giáo cũng không nhận ra.

Lý Tuyết nói: "Bắc Minh Hữu Ngư chơi game bối cảnh phương Tây, Toàn Chân Giáo chơi game võ hiệp, chưa từng nhìn thấy huy hiệu công hội cũng rất bình thường mà."

"Ngươi là người của Toàn Chân Giáo?" Nghe thấy Vương Vũ tự giới thiêu, Bắc Minh Hữu Ngư hơi sững sờ, đã sớm nghe nói trong game có một cao thủ cô đơn như tuyết, Bắc Minh Hữu Ngư muốn kết bạn đã lâu, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một người.

"Không sai!"

"Ha ha, ngươi chính là cái tên trong công hội không biết xấu hổ kia ấy hả..." Vương Vũ vừa dứt lời, đồng bọn sau lưng Bắc Minh Hữu Ngư đã cười phá lên.

Toàn Chân Giáo lấy tư thế kiêu ngạo khiêu khích toàn bộ server, lại dùng phương thức rất bỉ ổi canh giữ được trụ sở, "Công hội vô sỉ" nghiễm nhiên đã trở thành danh hiệu của họ.

Vương Vũ cười khẽ, không để ý đến những người kia mà chỉ nhìn chằm chằm Bắc Minh Hữu Ngư hỏi: "Nghe nói kỹ thuật PK của ngươi rất lợi hại?"


Bắc Minh Hữu Ngư khẽ mỉm cười gật đầu: "Không sai!"

"Ngươi thật đúng là không khiêm tốn chút nào..." Vương Vũ sửng sốt một chút rồi cười nói.

"Đương nhiên, nếu trình độ này của ta mà còn khiêm tốn nữa, thì những người khác lăn lộn giang hồ thế nào được." Bắc Minh Hữu Ngư vô cùng khoe khoang nói.

"Không sai!" Vương Vũ vuốt cằm nói: "Thật ra ta cũng rất lợi hại."

Bắc Minh Hữu Ngư nói: "Mèo khen mèo dài đuôi thì ai mà chẳng làm được!" Bắc Minh Hữu Ngư không có chút cảm giác gì là mình đang tự biên tự diễn.

"Có dám so đấu một lần hay không?" Vương Vũ cũng rất thưởng thức thái độ tự tin này của Bắc Minh Hữu Ngư.

"So đấu thế nào?" Bắc Minh Hữu Ngư hỏi.

Vương Vũ nói: "Đơn độc đấu với nhau, ai thua thì chủ động từ bỏ nhiệm vụ, thế nào?"

Bắc Minh Hữu Ngư cười ha ha nói: "Ngươi rất dũng cảm, nhưng chúng ta có đến hai mươi bảy người, chỉ bằng hai người các ngươi, ngươi có lý do gì để khiến ta đơn độc đấu với ngươi?"

Thằng nhóc này ngược lại không ngốc.

"Vì ta không đành lòng nhìn các ngươi rơi mất kinh nghiệm..." Vương Vũ nói.

"Đéo đỡ được!"

Một câu này của Vương Vũ đã thổi bùng ngọn lửa giận dữ của tất cả mọi người trong Lạc Nhật Sơn Trang.

Những người này đi theo Bắc Minh Hữu Ngư lâu như vậy, đương nhiên đã được chứng kiến cái gì gọi là kiêu ngạo... Ai ngờ ngày hôm nay gặp phải một người còn kiêu ngạo hơn.

"Không đành lòng nhìn các ngươi rơi kinh nghiệm", mẹ nó, biết rõ đứng trước mặt là vua lính đánh thuê tên tuổi lẫy lừng trong game mà thằng nhóc này còn dám nói những lời như thế.

Một nhóm người có chữ Bắc Minh Hữu Ngư bên trên, trong đó bao gồm cả Bắc Minh Hữu Ngư, tên này ngông cuồng đến cỡ nào.

"Lão Ngư, ngươi lên đi, cho hắn thấy chút lợi hại đi!" Mọi người đều ồn ào kêu lên.


Tất cả mọi người tự nhận là cao thủ thì đều phải có mặt mũi, nếu lúc này cùng nhau xông lên xử lý Vương Vũ, chẳng phải chứng minh là mình sợ sao?

Ngươi có thể coi thường chúng ta, chúng ta cũng có thể coi thường ngươi, đối phó với loại người như ngươi, chỉ một người là đủ rồi! Trong lòng mọi người thầm nói.

Bắc Minh Hữu Ngư cũng bị kích động bùng lên lửa giận, mẹ nó, từ trước đến nay đều là mình đi trêu chọc người khác, hôm nay lại bị người khác chế giễu, như vậy sao được, vì vậy lúc này lập tức lấy dao găm ra nói: "Đều nói công phu làm màu của Toàn Chân Giáo là đứng đầu, bản lĩnh thật sự lại chẳng ra sao, ta đã lĩnh hội nửa câu trước rồi, không biết nửa câu sau có phải sự thật không!"

Vương Vũ ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bắc Minh Hữu Ngư: "Thử một chút là biết ngay thôi!"

Bắc Minh Hữu Ngư tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn Vương Vũ một cái, thân hình trở nên mỏng manh, biến mất hẳn trong không khí.

Vương Vũ cười khẽ, trong lòng thầm nói: "Ngu ngốc... kế khích tướng cấp thấp như vậy mà vẫn cắn câu... Thật không có thiên lý gì."

Lý Tuyết thì lại trợn tròn mắt, đã nói là đánh nhau với cả đám người cơ mà, sao lại sửa thành đấu với một người rồi hả?

Đối diện với hai mươi bảy người, với Vương Vũ mà nói thì không có chút áp lực gì, Vương Vũ khích tướng Bắc Minh Hữu Ngư hoàn toàn là vì Lý Tuyết.

Hôm nay hai người bị bao vây chặt chẽ, Lý Tuyết chẳng qua chỉ là một Mục sư không có chút sức chiến đấu nào, người ta mà thay nhau tấn công, Vương Vũ đương nhiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng còn Lý Tuyết thì bất kể thế nào cũng không thể ngăn cản nổi.

Nếu nhiệm vụ này chết rồi nhưng không thất bại thì còn đỡ, nếu sau khi chết sẽ thất bại, chẳng phải là ngu ngốc rồi sao?

Cho nên ngay từ đầu khi Vương Vũ nghe nói đây là nhiệm vụ hai chiều thì đã suy nghĩ làm sao mới có thể bảo đảm được sự an toàn của Lý Tuyết, ai ngờ người của Lạc Nhật Sơn Trang lại có tính trẻ con như vậy, tùy tiện mấy câu đã bị khích tướng rồi.

Đương nhiên là, sở dĩ người của Lạc Nhật Sơn Trang bị khích tướng, cũng không phải vì kế khích tướng của Vương Vũ cao minh đến mức nào, mà nguyên nhân chính là do họ có tự tin vào thực lực cá nhân của Bắc Minh Hữu Ngư.