Ta Là Võ Học Gia

Chương 38: Chuẩn bị trước trận chiến






Việc di chuyển trong game rất nhanh, bất kể là bao xa, chỉ cần một Hồi Thành Quyển một Truyền Tống Trận là có thể xong xuôi hết mọi chuyện, còn dễ dàng hơn tàu xe mệt nhọc ngoài đời thật rất nhiều.

Cũng chỉ mất thời gian vài chén rượu, Doãn Lão Nhị đã đến quán rượu.

"Ngưu thần!" Khi vị Chiến sĩ cao lớn khôi ngô, cầm khiên lớn trong tay xông vào dõng dạc chào hỏi Vương Vũ, tất cả mọi người sửng sốt một lúc. Thằng nhóc này thực lực ra sao còn chưa nói trước được, nhưng ngược lại vẻ ngoài rất ổn đó.

"Ngươi chính là người đó sao..." Vương Vũ giật mình một cái mới kịp tỉnh táo lại, cười cười đáp lại.

Vương Vũ và Doãn Lão Nhị chỉ gặp mặt một lần, vẫn là lúc còn ở thôn tân thủ, lúc đó hoàn toàn không hề để ý xem thằng nhóc này trông dáng vẻ như thế nào, cho nên khi Doãn Lão Nhị vừa đến, Vương Vũ cũng không nhận ra.

Doãn Lão Nhị vui vẻ nói: "Đúng đúng đúng, chính là ta!"

Nhìn thấy hai người xa lạ với nhau như vậy, mấy người Toàn Chân Giáo nhất thời không yên lòng.

"Tổ sư, Thiết Ngưu huynh có đáng tin không đó!"

"Lão phu thấy, hai người bọn họ hình như cũng không thân quen lắm... Chắc không phải nhặt được ở ven đường đấy chứ!"

"Nghe ngươi nói kìa, chú Ngưu có thể làm ra chuyện vô căn cứ như thế sao?"

"Người khác không làm được, nhưng Thiết Ngưu hiền đệ thì không chắc, không tin chúng ta đánh cược đi!"

"Ngươi cút đi!"

Lúc này Vương Vũ đã lôi kéo Doãn Lão Nhị giới thiệu lần lượt: "Đây là Vô Kỵ, chưởng giáo Toàn Chân Giáo, đây là Xuân Tường..."

Tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo đều là đại thần trên bảng xếp hạng cấp độ.


Cho nên mỗi lần nghe thấy một cái tên, Doãn Lão Nhị đều thán phục một lúc, miệng phát ra đủ loại ngôn ngữ như "Mẹ nó, bố nó" linh tinh.

Câu "Mẹ nó" kia vốn là lời mắng chửi người ta, lại khiến lòng hư vinh của mấy tên gia súc trong Toàn Chân Giáo đạt được đỉnh điểm của sự thỏa mãn, cả lũ híp mắt lại, vẻ mặt tự sướng, quả thật thoải mái dễ chịu từ đầu đến chân.

"Ngươi biết bọn họ?" Vương Vũ thấy phản ứng của Doãn Lão Nhị như vậy, kỳ quái hỏi lại.

Doãn Lão Nhị không khỏi ngưỡng mộ nói: "Kéo bảng xếp hạng cấp độ từ trên xuống dưới là biết, ai nấy đều là hào kiệt! Toàn Chân Giáo các ngươi thật đúng là nhân tài ẩn dật, thảo nào Liên Minh Huyết Sắc cũng bị các ngươi dạy dỗ thành như vậy!"

Doãn Lão Nhị ca ngợi một lúc, lại khiến cho mấy người hả hê đắc ý một trận.

Minh Đô miệng hay nói nhảm cũng đứng bên cạnh Thiết Ngưu nói: "Thiết Ngưu này, bạn ngươi còn biết làm người hơn ngươi đấy!"

Mọi người ào ào hùa theo: "Không sai, Toàn Chân Giáo chúng ta chính là khuyết thiếu người tài như vậy! Nếu thực lực đủ tiêu chuẩn, người anh em này chính là hội viên thường trú của Toàn Chân Giáo chúng ta!"

"Hì hì!" Doãn Lão Nhị cười hì hì, không trả lời.

Toàn Chân Giáo nổi tiếng ở bên ngoài, Doãn Lão Nhị cũng đã từng nghe thấy.

Vương Vũ nói với Doãn Lão Nhị: "Đừng thấy họ mặt dày quê mùa thô lỗ, thật ra phẩm chất cá nhân cũng tạm được! Đừng sợ!"

Vô Kỵ vốn tính tình tốt từ trước đến nay gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều là do bên ngoài hiểu lầm giáo ta, không biết vị huynh đệ này tên họ là gì?"

"Ta tên là Doãn Lão Nhị!"

"Ồ." Mọi người hơi ngẩn ra, đồng thanh ngâm dài một tiếng: "Chiến sĩ khiên thuẫn đứng đầu server trong nước, hóa ra người anh em này cũng là một hào kiệt đó!"

Dù sao Doãn Lão Nhị cũng là nhân vật nổi tiếng trên bảng xếp hạng, cho nên khi nghe thấy tên Doãn Lão Nhị mọi người cũng hơi kinh ngạc một chút, có điều mấy người suy nghĩ lại, cảm thấy loại người trâu bò như Thiết Ngưu, nếu đã kết giao bạn bè thì đương nhiên cũng phải là loại cao thủ đỉnh cao như bản thân hắn, lập tức thoải mái hơn nhiều.

Doãn Lão Nhị đỏ mặt nói: "Không dám nhận không dám nhận, so với các vị thì ta vẫn còn kém xa lắm! Ta đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Ngưu thần rồi!"

Xem ra Doãn Lão Nhị đã cho rằng tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo đều là loại cao thủ như Vương Vũ kia rồi.

Mọi người nghe vậy, biểu cảm trên mặt hơi cứng lại, nụ cười trở nên vô cùng gượng gạo.

Vô Kỵ ha ha cười nói: "Cái đó, lão Nhị này, Thiết Ngưu bảo ngươi đến đây, có nói cho ngươi biết là có chuyện gì không?"

"Chưa nói, Ngưu thần gọi ta tới thì ta tới thôi!" Doãn Lão Nhị trả lời rất thành thật.

Vô Kỵ nói: "Là thế này, công hội chúng ta định nhận một nhiệm vụ, nhiệm vụ này rất khó khăn, ở giai đoạn hiện nay gần như không thể khiêu chiến được, nhưng người của Toàn Chân Giáo chúng ta lại rất muốn thử thách bản thân mình, cho nên nếu ngươi không muốn mạo hiểm với chúng ta thì bây giờ rút lui vẫn còn kịp..."

Doãn Lão Nhị cười nói: "Chuyện gì vậy? Nói nghiêm túc như thế, game mà thôi, chết thì cũng chỉ mất 10% kinh nghiệm, sợ cái lông gì."

Vô Kỵ lắc đầu nói: "Nhưng không chỉ 10% kinh nghiệm!"

Một khi bắt đầu tiến hành nhiệm vụ lãnh địa, điểm phục sinh của người chơi sẽ thay đổi thành bên trong trụ sở của công hội, đến tận khi nhiệm vụ bảo vệ được hoàn thành, hoặc thất bại thì mới có thể thay đổi.

Khi trụ sở công hội bị tấn công, điểm phục sinh sẽ không còn là khu vực an toàn nữa.

Nói cách khác, trừ khi đăng xuất bỏ cuộc, nếu không một khi không gánh vác được, sẽ vẫn chết... đến tận khi về cấp thấp nhất mới thôi.

Doãn Lão Nhị nghĩ một lát, kiên định nói: "Các ngươi đã dám làm, chứng minh vẫn nắm chắc được mấy phần, ta được Ngưu thần gọi đến, dù thế nào cũng không thể khiến hắn mất mặt được, nếu quả thật như vậy thì dù có bị đánh về thôn tân thủ, ta cũng chấp nhận!"

Vô Kỵ nghe vậy cười nói: "Hảo huynh đệ! Yên tâm đi, một khi nhiệm vụ này thành công, lợi ích thu được trong tương lai sẽ rất to lớn!"

"Rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy?" Doãn Lão Nhị tò mò hỏi.


"Lãnh địa công hội!"

"Ôi đệt! Lão đại Vô Kỵ, ngươi không bị điên đấy chứ!" Doãn Lão Nhị nghe vậy sợ hãi đến suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Nhiệm vụ lãnh địa công hội, người chơi bây giờ có thể làm được nhiệm vụ đó sao? Cho dù là các công hội lớn mấy trăm người như Liên Minh Huyết Sắc cũng sẽ không làm nhiệm vụ lãnh địa vào lúc này.

"Không điên, vốn là ta có năm phần nắm chắc, nếu ngươi đến thì ít nhất có mười phần nắm chắc!" Vô Kỵ nói.

"Ặc..." Doãn Lão Nhị thấy Vô Kỵ hoàn toàn tự tin, không hiểu hỏi: "Ngoại trừ tám người chúng ta ra, ngươi mời được bao nhiêu quân viện trợ?"

Vô Kỵ hỏi ngược lại: "Quân viện trợ? Chuyện của Toàn Chân Giáo chúng ta còn cần kẻ khác nhúng tay vào hay sao?"

"Đệt!" Doãn Lão Nhị thầm mắng một tiếng hỏi: "Ý của ngươi là chỉ có tám người chúng ta?"

Không sai!" Vô Kỵ thản nhiên nói.

Doãn Lão Nhị hoàn toàn ngây dại, tám người đã có can đảm tiến hành nhiệm vụ bảo vệ trụ sở công hội, đây là dũng khí lớn đến mức nào, rốt cuộc thì cái gì cho bọn họ lòng tin lớn đến vậy!

Phải biết, ở trong game, độ khó của nhiệm vụ bảo vệ trụ sở công hội hoàn toàn không thua gì phụ bản cấp Địa Ngục.

Cho dù tám người có thể chống chọi được sự tấn công của hơn trăm quái nhỏ, vậy còn BOSS thì sao?

Trong Trọng Sinh, chỗ bẫy lớn nhất trong nhiệm vụ bảo vệ trụ sở công hội mà không ai qua nổi cũng chính là hành vi của BOSS dẫn đội.

Trong giai đoạn Close Beta, có người từng thống kê riêng hẳn.

Nhiệm vụ lãnh địa bắt đầu, BOSS NPC ở lãnh địa ban đầu sẽ tăng lên một cấp.

Nói cách khác, nếu BOSS ban đầu ở lãnh địa là BOSS Bạch Ngân, thì lúc này nó sẽ biến thành BOSS Hoàng Kim.

Nếu chỉ riêng cấp bậc của BOSS tăng lên thì việc bảo vệ trụ sở cũng chưa khó đến thế.

Mấu chốt là khi BOSS dẫn đội tấn công trụ sở, sẽ có một kỹ năng chiến trận tên là "Cổ Vũ Sĩ Khí".

Kỹ năng này gần giống với quầng sáng của nghề nghiệp Kỵ sĩ, có điều lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Quầng Sáng Chúc Phúc của Kỵ sĩ thủ hộ tăng khả năng phòng ngự lên gấp đôi, Quầng Sáng Hỏa Diễm của Kỵ sĩ trừng phạt tăng khả năng tấn công lên gấp đôi, bán kính của quầng sáng đều là ba mươi mét.

Nếu so sánh thì Cổ Vũ Sĩ Khí của BOSS mạnh hơn rất nhiều, không chỉ tấn công và phòng thủ đều tăng lên gấp mấy lần, lại còn miễn là BOSS đứng trong trận chiến, tất cả quái nhỏ đều sẽ nhận được buff chiến trận.

Như vậy, thuộc tính của quái nhỏ còn trâu bò hơn cả quái tinh anh, cho dù là các công hội lớn cũng phải ước lượng bản thân mình một chút.

Thử nghĩ mà xem, chỉ vẻn vẹn tám người này, sao có thể gánh vác được quái tinh anh của đầy khắp núi đồi.

Nhưng những người trước mắt này không chỉ không hề băn khoăn, dường như còn có ra vẻ là trong lòng đã có dự tính... Doãn Lão Nhị lập tức rối bời, giang hồ đồn thổi rằng mọi người của Toàn Chân Giáo đều là lũ điên, lời ấy quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ.

"Thế nào? Ngươi không tin chúng ta?" Vô Kỵ nhìn vẻ mặt Doãn Lão Nhị, không hài lòng hỏi.

Doãn Lão Nhị cười nói: "Theo đạo lý mà nói ta thực sự không thể tin tưởng các ngươi được, nhưng mà không biết vì sao, ta cảm thấy chuyện này có hy vọng, dù sao hiện tại ta cũng chỉ có cấp mười mấy, cùng lắm thì một lần nữa làm lại từ con số 0 thôi! Cho dù có thất bại sau này cũng có vốn liếng để khoe khang, không phải sao?"

Vương Vũ cười nói: "Chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, chắc chắn ngươi hợp tính với người của Toàn Chân Giáo!"

Doãn Lão Nhị cười hì hì, sau đó lại hỏi: "Lại nói lão đại Vô Kỵ, ngươi nói ngươi có mười phần nắm chắc với nhiệm vụ lần này, có thật không?"


"Ừ! Thật! Có điều là mười phần trên một trăm!"

Doãn Lão Nhị: "..."

Thằng nhóc này thật đúng là tìm đường chết, một phần mười niềm tin mà cũng dám bảo vệ trụ sở, nếu một trăm phần trăm chẳng phải là muốn leo lên trời sao.

Vô Kỵ nói: "Được rồi, tất cả mọi người đi chuẩn bị một chút nhé, mua nhiều dược tề và hợp tề, nếu không có gì thay đổi thì nhiệm vụ bảo vệ lần này sẽ kéo dài khoảng bốn giờ, tất cả hãy kiểm tra lại tiền cước Internet và tiền điện nhà mình đi, đừng để đến lúc đó đột nhiên mất mạng mất điện thì xui."

Bao Tam lẩm bẩm: "Thật ra tiền cước Internet và tiền điện không có vấn đề gì, ta phải nói với mẹ ta một tiếng, nếu không thấy ta mất ăn mất ngủ chơi game, bà ấy sẽ lại đánh ta một trận!"

Vô Kỵ gật đầu: "Ta cũng phải nói với cha ta một tiếng."

Vương Vũ nói: "Ta phải nói với vợ một tiếng..."

Mọi người: "Ngươi có vợ rồi hả?"

"Đúng vậy..." Vương Vũ gật đầu.

"Chậc chậc..." Mọi người đều rối rít lắc đầu, không ngờ đường đường là cao thủ số một thiên hạ, lại là một kẻ sợ vợ.

Vương Vũ dường như đoán được mọi người đang nghĩ gì, vội vàng nói: "Không phải như các ngươi tưởng tượng đâu..."

"Thôi đi, khẩn trương lên, nếu không em dâu lại rút dây mạng của ngươi bây giờ, cảm giác kia còn uất ức hơn bị ngắt điện cơ!" Xuân Tường tràn đầy cảm khái.

Vô Kỵ đột nhiên nói với Xuân Tường: "Xuân huynh, ngươi đăng bài lên diễn đàn, nhất định phải tình cảm dạt dào, coi thường tất cả chúng sinh!"

"Còn phải đăng bài sao?" Doãn Lão Nhị nói.

Vô Kỵ nói: "Nhất định phải đăng, đây là một sự kiện lớn phải ghi danh vào sử sách, đương nhiên là muốn cho cả thiên hạ đều biết Toàn Chân Giáo ta mới là số một Trọng sinh."

Trong hệ thống Trọng sinh có một quyển sách "Sự Kiện Lớn", ghi lại tất cả những câu chuyện vinh quang của người chơi, hễ là được thông báo trên thế giới, sẽ được ghi chép lại, những người chơi gọi đùa là "Ghi danh sử sách".

Doãn Lão Nhị trong lòng buồn bã nói: "Vậy ngộ nhỡ thất bại thì sao? Chẳng phải quá mất mặt sao!"

"Mất mặt ấy à, quen dần đi là được!"

"Đệt!"

Xuân Tường cười hì hì nói: "Người trẻ tuổi đừng xốc nổi như vậy, cho dù thất bại vẫn sẽ được ghi danh vào sử sách, không lấy thành công hay thất bại để bàn luận anh hùng, hơn nữa, ngộ nhỡ thành công thì sao?"

Doãn Lão Nhị vẻ mặt tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy mình lên nhầm thuyền giặc...