Ta Là Võ Học Gia

Chương 21: Kẻ Phá Hoại Sự Cân Bằng Của Game




Trong lúc nói chuyện, một tổ đội mười sáu người đã xuất hiện trước mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết.

"???" Nghe thấy tiếng hô, Danh Kiếm Đạo Tuyết lập tức sử dụng Tiềm Hành. Kết quả là hắn ta còn chưa kịp ẩn thân xong thì đã bị một chiêu Xung Phong của Kỵ sĩ đánh bay ra xa.

Xung Phong của Kỵ sĩ không giống với Xung Phong của Urtus. Xung Phong bình thường chỉ cưỡng chế di chuyển vị trí của đối thủ, sát thương có hạn, không kèm thêm trạng thái nào.

Dầu gì Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đại gia mặc toàn trang bị cực phẩm trên người, chỉ một chiêu Xung Phong mà thôi, tất nhiên không tạo nhiều sát thương lên người hắn ta được, nhưng kỹ năng Tiềm Hành bị cưỡng chế giải trừ, với một thích khách mà nói, đây là điều rất hung hiểm.

Danh Kiếm Đạo Tuyết không hề tỏ ra hoang mang chút nào, hắn ta kiếm một gốc cây rồi dựa lưng vào đó, rút dao găm ra để ở trước ngực, lạnh lùng nói: "Thì ra là lũ rác rưởi Thiên Hạ Mạt Thế, ta cứ tưởng ai!"

Anh Quang trừng mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết, kêu lên: "Hừ! Đừng có lảm nhảm nữa! Giết cho ta!"

Kỳ thật Danh Kiếm Đạo Tuyết là người rất thích sưu tập các trang bị cực phẩm, thường ngày thì hắn ta là một người khá tốt tính, trước nay chưa PK với ai bao giờ.

Nhưng ngay từ ban đầu Anh Quang đã coi Vương Vũ là người của Toàn Chân Giáo. Trong những game khác, Toàn Chân Giáo không phải là chưa nảy sinh xung đột với Thiên Hạ Mạt Thế bao giờ, cho nên hai phe thường xích mích với nhau, đây là điều ai ai trong trò chơi này đều biết.

Thăng cấp trong game Trọng Sinh này rất là khó, kinh nghiệm cũng rớt đến đáng sợ. Cuộc đối đầu ban nãy, mười sáu người bọn họ đều được tặng về thành miễn phí, ai nấy đều uất ức muốn chết. Lưỡng Lặc Sáp Đao còn bị rớt trang bị, tất nhiên là sự thù hận này đều được đổ hết lên đầu Toàn Chân Giáo rồi.

Huy hiệu đeo trên ngực Danh Kiếm Đạo Tuyết chính là dấu hiệu của Toàn Chân Giáo, trong game, tên không hiện trên đỉnh đầu, ai lại không biết hắn ta là ai, người của Thiên Hạ Mạt Thế không đối phó hắn thì đối phó ai!

Danh Kiếm Đạo Tuyết có ý thức chiến đấu không tệ, biết bị bao vây là hắn ta lập tức Tiềm Hành, sau khi kỹ năng đó bị phá ngang thì biết dựa vào chướng ngại vật để tránh bị địch tập kích từ sau lưng.

Nhưng dù sao Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng chỉ là một Thích khách, một nghề nghiệp luôn lén lén lút lút, khi mất kỹ năng Tiềm Hành rồi, hắn ta yếu như một con hổ bị nhổ răng.

Lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết đang đứng dưới tàng cây, đang chọc dao với hai Chiến sĩ và một Kỵ sĩ, vừa đơn giản vừa thô bạo tới mức khiến người ta không đành lòng nhìn. May là hắn ta có trang bị cực phẩm trên người, đối đầu với Chiến sĩ, không những không thua kém, lại còn khiến một tên Chiến sĩ bị chém cho đỏ rực.

Danh Kiếm Đạo Tuyết khiến đám người bên Thiên Hạ Mạt Thế xem mà máu nóng sôi sục, mấy nghề nghiệp đánh tầm xa định bắn tên phóng ma pháp cũng không khỏi thu tay lại, bọn họ muốn xem tên nhóc này chống cự được bao lâu.

Trang bị trên người Danh Kiếm Đạo Tuyết đều là đứng đầu game trong giai đoạn hiện tại. Hiện giờ hắn ta có lực chiến cao, phòng ngự cũng cao và tốc độ lại nhanh, chiến đấu rồi thì đao nào cũng trúng mục tiêu, ba người kia đúng là khó áp chế được hắn ta.

Mọi người thầm chặc lưỡi.

"Thảo nào trên diễn đàn có nói là: không có nghề nghiệp trâu bò nhất, chỉ có game thủ Nhân Dân Tệ trâu bò nhất. Thằng này hoàn toàn phá hỏng sự cân bằng của game rồi, loại người như thế này đáng lẽ phải nên bị xóa nick rồi mới đúng!"

Mọi người thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này Danh Kiếm Đạo Tuyết nhận được tin nhắn của Vương Vũ: "Ở đâu ở đâu? Ta lạc đường rồi!"

"..." Danh Kiếm Đạo Tuyết cạn lời một lúc, mới trả lời: "Ngươi đang ở đâu?"

"Không biết, nhưng bên cạnh có một gò đất." Vương Vũ trả lời.

"Đi bên phải!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói ngắn gọn.

Vương Vũ bất mãn: "Ngươi không thể nói thêm được à?"

"Đang bị chém!" Lại một Chiến sĩ khác nhảy vào, Danh Kiếm Đạo Tuyết vừa luống cuống chống đỡ, vừa trả lời Vương Vũ.

"Bị chém?" Vương Vũ nghe Danh Kiếm Đạo Tuyết nói vậy, giật nảy mình: "Ngươi hô to một tiếng! Ta nghe âm thanh xác định vị trí!"

"Hô một tiếng?" Nghe Vương Vũ nói vậy, Danh Kiếm Đạo Tuyết đột nhiên ngơ ra.

Trong trò chơi, bị người ta đánh hay đánh người đều là chuyện bình thường, dù có chết thì vẫn có thể hồi sinh, Danh Kiếm Đạo Tuyết chưa từng thấy ai bị đánh lại còn hô cứu mạng bao giờ! Chơi game luôn là thua người chứ không thua trận, bị đánh lại đi kêu cứu mạng, mẹ nó, chẳng phải là xấu hổ muốn chết? Sau này còn xông pha giang hồ thế nào nữa?

"Ừ, mau hô đi!" Vương Vũ vừa đi bên phải vừa nói.

Thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết ngẩn người liên tục, mọi người đều biết là tên này đang gọi viện binh, tuy đám người Thiên Hạ Mạt Thế cực kỳ ghét Toàn Chân Giáo, nhưng bọn họ vẫn biết Toàn Chân Giáo có thực lực như thế nào, biết đám thần kinh đó chẳng có ai là dễ bắt nạt cả, đám người đó mà đến, e rằng chả biết ai thắng ai thua.

Vì vậy ba tên Chiến sĩ lại càng chặt càng chém mạnh hơn.

Trong lúc ngây người, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã bị ba Chiến sĩ kia đánh cho tụt một vạch máu, sắc mặt lập tức trắng bệch. Hắn ta nghĩ tới 10% kinh nghiệm kia, bất chấp việc mất mặt, nhắm mắt hô to: "Ta ở chỗ này!"

"..." Tiếng hô này của Danh Kiếm Đạo Tuyết khiến người bên Thiên Hạ Mạt Thế ngạc nhiên tới ngây người.

Một tên bên Thiên Hạ Mạt Thế nói: "Bây giờ gọi cứu viện còn có thể như vậy được? Không hổ là Toàn Chân Giáo... Đúng là chuyện quái gì chúng nó cũng làm được..."

Nghe người đó nói vậy, mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết đỏ bừng, không dám hó hé nửa lời.

Anh Quang hếch cằm, khinh thường: "Hừ, cho dù ngươi có kêu gào rách họng cũng vô dụng thôi, mau giao trang bị của Tiểu Đao đây, không hôm nay bọn tao coi Toàn Chân Giáo các người thành kẻ tử thù."

Danh Kiếm Đạo Tuyết cười lạnh, nói: "Nhìn ngươi nói kìa, cứ như trước kia không phải tử thù của nhau vậy!"

Anh Quang nói: "Hừ! Trước kia thấy các ngươi ít người, Thiên Hạ Mạt Thế bọn tao lười bắt nạt các ngươi! Lần này thì khác, hãy nhìn Thiên Hạ Mạt Thế bọn ta nhổ tận gốc các ngươi! Không để sót tên thành viên Toàn Chân Giáo nào trong game Trọng Sinh này!"

"Ui da, to còi quá nhỉ, không để sót tên nào, ngươi tưởng ngươi là GM hả?"

Đúng lúc này, giọng của Vương Vũ truyền tới từ sau gốc cây.

Nghe thấy giọng nói của Vương Vũ, Danh Kiếm Đạo Tuyết thở phào một hơi, thầm nói: "Cuối cùng cũng tới!"

Đám người Anh Quang vội vàng nhìn ra sau, thấy Vương Vũ, cả lũ tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhao nhao mắng mỏ: "A, là thằng chó bán đứng anh em!"

Ban nãy khi ở hẻm núi Lạc Nhật, ngoài tên Thích khách xui xẻo kia ra, mười lăm người còn lại đều chết đầy ấm ức, tên này dựa vào BOSS diệt cả đội bọn họ, thế có khác gì cáo mượn oai hùm?

Một người chơi cùng quái vật giết hại người chơi khác, đây là kẻ phản bội, là kẻ bán người!!

Lúc này người của Thiên Hạ Mạt Thế cũng không quên phát huy tế bào hài hước của mình, chụp cái tội đó lên đầu Vương Vũ.

"Ý gì?" Danh Kiếm Đạo Tuyết thấy người của Thiên Hạ Mạt Thế đầy căm phẫn như vậy, có phần không hiểu.

Vương Vũ cười nói: "Bọn họ cướp BOSS, rồi bị BOSS diệt cả đội!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy thì cười to: "Ha ha, đáng đời lắm!" Đồng thời hắn ta còn giơ ngón tay thối với đám người Thiên Hạ Mạt Thế.

Bị Danh Kiếm Đạo Tuyết khinh thường, Anh Quang nổi giận mắng chửi: "Bố tiên sư, ngươi cứ đắc chí đi, ban nãy có BOSS giúp nên ngươi mới đánh bại bọn ta, giờ ngươi chỉ có một mình mà thôi, lại còn là một tên Võ sư rẻ rách, xem bọn ta có đánh cho ngươi quay về thôn tân thủ không!!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn quanh rồi hỏi: "Ê đại ca, người của ngươi đâu?"

"Người nào?" Vương Vũ ngẩn ra.

Danh Kiếm Đạo Tuyết căng thẳng: "Ngươi tới cứu ta, chẳng lẽ không dẫn thêm ai theo?"

"Hừ, một mình ta là đủ đối phó với bọn họ rồi!" Vương Vũ mỉm cười.

Nói xong, hắn đưa tay sang bên cạnh, túm một Tên thích khách ra khỏi không khí, chính là tên "Lưỡng Lặc Sáp Đao" vừa mới bị Vương Vũ giết chết.

Đám người Anh Quang thấy cảnh tượng kỳ dị đó, tuy vẫn giật mình như trước, nhưng bọn họ cũng nhìn quen rồi. Còn Danh Kiếm Đạo Tuyết thì lần đầu thấy vậy, kinh hãi há hốc miệng, không cách nào ngậm lại được: "Ngươi có trang bị phản Tiềm Hành? Bán cho ta đi!"

Cùng lúc đó, người của Thiên Hạ Mạt Thế đã bày xong trận địa, mũi tên với ma pháp rầm rầm đánh tới.

"Không có!" Vương Vũ trả lời Danh Kiếm Đạo Tuyết, tay siết chặt, cầm tóc tên Lưỡng Lặc Sáp Đao kia rồi ném bay hắn ta ra ngoài.

Mũi tên và ma pháp lập tức bắn vào Lưỡng Lặc Sáp Đao, khiến hắn ta hóa thành vệt sáng trắng ngay tức khắc.

Thương thay cho Lưỡng Lặc Sáp Đao, hôm nay ra ngoài không xem lịch, ban nãy bị Vương Vũ giết một lần, đã rớt vũ khí rồi, lần này còn chưa chờ hắn liều mình vì anh em thì đã bị anh em hợp lực bắn chết, không để lại chút tro bụi nào.

Vương Vũ bĩu môi khinh bỉ đám người kia: "Giết cả đồng đội, các người độc ác thật!"

Đám người đó cùng mắng chửi: "Đồ chó! Vô liêm sỉ!"

Bọn họ vừa mắng vừa giương cung lắp tên, đọc phép.

Mà lúc này Vương Vũ đã mở kỹ năng "U Linh", hắn nhảy lên không trung, đạp lên đầu tên Chiến sĩ và Kỵ sĩ đứng phía trước, xông vào trong đám người kia.

Pháp sư và Cung thủ đều là nghề nghiệp có lượng máu còn mỏng hơn cả Võ sư, cấp mười mấy rồi nhưng cũng chỉ có 300 - 400 máu.

Vương Vũ không chút khách khí tung các đòn Đá Tông Ngang, Băng Quyền.

Từng vệt sáng trắng lóe lên, đám người chơi Tanker chống chịu đứng ở phía trước quay người lại, mới phát hiện hàng sau đã không còn ai.

"Mẹ!! Hắn dùng pháp thuật gì vậy? Càn Khôn Đại Na Di à?" Nhìn phía sau chẳng còn bóng người nào, đám Chiến sĩ đều trợn tròn mắt.

Tay Mục sư được chứng kiến thảm kịch đó nói: "Ngươi đọc nhiều tiểu thuyết YY quá rồi đấy, bọn họ bị tên khốn này giết chỉ trong nháy mắt!"

"..." Tất cả đều ngây dại, chỉ quay người lại thôi mà tên Võ sư này đã giết được tám người, tốc độ kinh khủng quá mất.

Quyền cước của Vương Vũ trước nay chưa từng cho ai có cơ hội vờ ngây ngốc bao giờ, chỉ thấy Vương Vũ giơ tay tóm lấy cổ một tên Kỵ sĩ đứng đầu, tung một Băng Quyền đánh lên đầu tên Kỵ sĩ đó. Hắn ta lập tức hóa thành ánh sáng bay vụt đi.

Mấy người còn lại mới kịp phản ứng, vội vã vung vũ khí đập lên người Vương Vũ.

Vương Vũ đạp chân, một mình nghênh chiến. Hắn né tránh những vũ khí kia, tới sát trước ngực Anh Quang, lại giơ tay tấn công, làn này lại một vệt sáng trắng lóe lên, Anh Quang đã "mỉm cười nơi chín suối".

"Mục sư! Mục sư!! Ngươi nhá, sao không buff máu!!" Anh Quang quát ầm lên trong kênh Đội.

"Buff cái đầu ngươi, ngươi cảm thấy ta có cơ hội đó không?" Mục sư mắng lại.

Chơi game mà thôi, có ai vào game để rước bực vào thân đâu. Đừng nói là Anh Quang, kể cả lão đại của Thiên Hạ Mạt Thế cũng không dám tùy tiện quát người dưới trướng mình.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chiến sĩ và Kỵ sĩ đều đã bị Vương Vũ giết sạch. Vương Vũ nhìn chằm chằm hai tên Mục sư, nói: "Vẫn là hai ngươi thức thời, không phản kháng vô nghĩa!"

Hai tay Mục sư khóc ròng, lòng thầm mắng: "Mẹ nó chứ bọn tao cũng muốn lắm, nhưng phải có cơ hội chứ. Vả lại tí xíu lực chiến của Mục sư, đánh người khác gì gãi ngứa, có phản kích cũng vô dụng!"

Thấy hai tên Mục sư mặt đắng ngắt, không nói câu nào, Vương Vũ lại nói tiếp: "Anh em các ngươi đi hết rồi, nếu hai ngươi còn không đi theo có vẻ không ổn lắm, lên đường thôi!"

Dứt lời, Vương Vũ sải bước lên trước, giơ cả hai tay bắt lấy cổ hai Mục sư kia, vặn một cái, ánh sáng trắng bay lên.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã sáng tạo ra kỹ năng hiếm "Khóa Họng", thưởng 500 điểm danh vọng.]