Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 49: Ăn vạ




Chương 49: Ăn vạ

Trên xe, Hà Song Diệp nhìn Kiều Nhất cuống cuồng đến độ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, vội vàng giải thích: "Đùa thôi, giờ tôi ghé qua công ty của ông xã đã, đổi xe với anh ấy."

Mới vừa rồi cô đã gọi cho Huyền Minh Thạch, anh nói mình vẫn đang ở trụ sở, cô thích thì cứ ghé qua đổi xe, tránh cho đám fan cuồng kia làm phiền.

Kiều Nhất: "Lần sau mà còn đùa như thế thì tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.", anh đương nhiên nhìn ra được Hà Song Diệp là muốn trêu anh thôi, nếu không lần trước cô cũng không cho anh tắm nhờ.

Hà Song Diệp lại câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Kiều Nhất, nghe nói Kiều Nhất vẫn chưa tìm được ngoại cảnh để chụp bộ mình mới, cô liền nói cho anh biết có một trang viên trong tiểu khu Phú Lực rất phù hợp với yêu cầu của anh. Bất quá cô cũng dặn dò anh phải cẩn thận, không cần tiết lộ quá nhiều về đời tư của mình.

Kiều Nhất nhìn cô, ý bảo cô muốn nói rõ. Hà Song Diệp cười: "Hiện tại dân cư mạng rất thông minh, có thể dựa vào ngoại cảnh cùng các chi tiết rất nhỏ từ trong hình mà suy luận, còn phân tích cả thói quen sinh hoạt để đoán ra chỗ ở của anh."

Hà Song Diệp nhớ tới trong thế giới của mình có một số diễn đàn showwbiz viết hẳn một series phân tích đời tư của nghệ sĩ, lượt tiếp cận rất cao.

Kiều Nhất có chút buồn cười, thật sự có người rảnh rỗi đến vậy sao.

Hà Song Diệp thở dài một hơi: "Không tin anh cứ thử xem qua các diễn đàn đi, loại phương pháp này cũng rất đơn giản. Bằng không hôm nay anh đã không bị phát hiện rồi."

Kiều Nhất thở dài một hơi, xoa huyệt thái dương. Được rồi, là do anh bất cẩn.

Đến căn cứ, Hà Song Diệp đậu xe bên ngoài, lên lầu tìm Huyền Minh Thạch. Kiều Nhất vào trong tiệm net, đăng ký với Tiểu Tiểu rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Anh nhớ tới vừa rồi Hà Song Diệp khuyên anh không nên ngụy trang quá kĩ, chỉ cần ăn mặc đơn giản một chút thì sẽ không có ai nhận ra. Mấu chốt không phải là ở chỗ tìm thật nhiều phụ kiện để che chắn mà là đơn giản thoải mái, lẫn vào đám người thì chẳng ai để ý cả.

Lúc này anh cũng mang một cái khẩu trang, cũng đã tháo bớt áo khoác và phụ kiện, tranh thủ liếc nhìn xung quanh một chút. Các lễ tân cũng như người trong tiệm net thật sự không có ai chú ý đến anh.

Kỳ thực Kiều Nhất lại không nghĩ tới, cả đám người ở đây chẳng mấy ai hâm mộ diễn viên... Đương nhiên là không nhận ra ảnh đế rồi...

Hà Song Diệp đến nơi thì thấy Phàm ca, Đới Vi đang cùng Huyền Minh Thạch trao đổi công việc, đành gõ cửa một chút.

Đới Vi mẫn cảm, lập tức xoay người, đã thấy Huyền Minh Thạch vui vẻ như một chú đại cẩu mừng chủ, vẫy vẫy đuôi đi tới.

"Tới rồi sao.", Huyền Minh Thạch đẩy cửa, "Vào đi, anh đang bận họp một chút. Để cho người kia tự bắt taxi đi, đợi xong anh đưa em về sớm."

Hà Song Diệp xua tay: "Được rồi, đổi xe thôi. Em còn muốn đi siêu thị."

Đợi Hà Song Diệp rời đi, Phàm ca cùng Đới Vi liền phát hiện ra người nào đó còn đang vui vẻ lập tức bày ra sắc mặt đen như đáy nồi.

Anh đi thẳng tới cửa sổ, nhìn chòng chọc vệ đường bên dưới.

Rất nhanh đã có người ra cửa. Cái tên ảnh đế này cũng thật phiền, đợi họp xong anh sẽ hỏi qua mấy chỗ bất động sản mới được, chuyển nhà là chuyện gấp rút rồi, hàng xóm cái gì mà như yêu ma quỷ quái thế này....

Hà Song Diệp đưa Kiều Nhất đến tiểu khu của anh, sau đó mới quay về đi siêu thị. Bởi vì tiểu khu của Kiều Nhất ở tương đối xa, cho nên giờ cơm chiều cũng bị trễ nải một chút.

Huyền Minh Thạch hôm nay cũng làm thêm giờ, giải quyết tạm ổn công việc liền vội vàng gọi cho Hà Song Diệp, ý muốn bảo cô không cần đợi cơm thì nghe được tin tức này. Cả người anh liền tức giận đến phát run. Cái tên Kiều Nhất chết tiệt này, tại sao cứ phải tìm vợ anh làm phiền thế, hại anh đến cơm ăn cũng bị muộn.

Bất quá vậy cũng tốt, đã lâu không có cơ hội giúp đỡ cô làm bếp, anh cũng nên tranh thủ tình cảm một chút, sớm bắt cô vợ ngốc này vào tay mới được.

Nhìn lão bản thay đổi sắc mặt nhanh như bánh tráng, Ngô Minh Húc cũng thấy thật tò mò, người này có phải làm việc nhiều quá mà phát điên rồi không?

Huyền Minh Thạch mặc kệ mọi người, nhanh nhanh chóng chóng thu dọn, muốn trở về nhà thật nhanh.

Bất quá tâm tình vừa mới vui vẻ khi nhìn thấy chiếc xe đậu trên vệ đường kia liền tan thành bọt nước. Kiều Nhất chết tiệt, minh tinh chết tiệt!

Lên xe, Huyền Minh Thạch thuần thục chuyển tay lái, chỉ cần đi thẳng một đường đã có thể về đến nhà. Ở nhà có cô vợ nhỏ đang bận rộn làm cơm ngon, canh nóng cho anh...

Bất quá con đường này có rất nhiều ngã tư, thời gian Huyền Minh Thạch phải dừng đèn đỏ cũng không ít.

Huyền Minh Thạch kiên trì qua mấy ngã tư, gần đến một cột đèn đỏ nữa, anh thả chậm tốc độ. Chưa kịp dừng trước vạch trắng thì đã nghe có người hét lên, đột nhiên trước đầu xe có một bóng người lao tới.

Theo bản năng, anh đạp mạnh chân thắng.

Tiếng bánh xe rít xuống mặt đường chói tai, xe buýt phía sau cũng suýt đụng vào đuôi xe...

Huyền Minh Thạch hít mạnh một hơi, ổn định tâm tình sợ hết hồn của mình.

Ngón tay vì khẩn trương mà siết chặt, anh nuốt một cái, chậm rãi cởi dây an toàn, xuống xe.

Trước mắt là một nữ nhân đang ngồi bệt trên mặt đường với khuôn mặt đầy vô tội, tựa như còn chưa kịp phản ứng.

Nhìn mái tóc đen mượt cùng bóng dáng váy trắng quen mắt, Huyền Minh Thạch nhịn không được quát một câu: "Cô có bệnh đúng không!"

Ngã tư này rõ ràng là có đèn giao thông, kỹ thuật lái xe của anh lại rất tốt, ở đâu ra có một người muốn tự tử lao tới, định kéo anh liên lụy hay sao?

Huyền Minh Thạch cắn răng, nếu trước mặt là một người đàn ông, anh chắc chắn sẽ không khống chế được nắm đấm của chính mình.

Anh đột nhiên nghĩ, tử vi tháng này của anh là phải tiêu tiền hay sao, phải vừa đổi nhà vừa đổi xe luôn mới ổn. Cái xe này cũng bị ám vận xui rồi.

Vân Mộc Hương chậm rãi trấn định, lúc này mới nhận ra mình vừa gây ra chuyện gì, viền mắt lại bắt đầu ươn ướt, nũng nịu nói: "Xin lỗi."

Cô cũng không biết mình nghĩ gì nữa, nhìn thấy xe liền muốn lao tới.

Huyền Minh Thạch thấy mọi người xung quanh cũng đã bắt đầu chỉ trỏ, ai ai cũng cho rằng anh là người có lỗi.

Hít sâu một hơi, Huyền Minh Thạch vẫn giữ được thân sĩ đàn ông, đỡ người kia vào lề rồi định lên xe rời đi. Đột nhiên có một nam nhân vọt tới, chặn xe anh: "Đụng người còn muốn chạy?"

Huyền Minh Thạch buồn cười, chống tay lên thân xe: "Tôi chỉ muốn về nhà, tôi cũng không đụng ai."

Người nọ không tha thứ: "Không đụng trúng thì sao người ta lại khóc?"

Huyền Minh Thạch ngoáy ngoáy lỗ tai, nhàn nhạt đáp: "Sao tôi biết được? Anh tự đi mà hỏi cô ấy, cũng không phải lần đầu tôi thấy người này khóc không cần lí do."

Một người đàn ông khác đang đứng bên cạnh Vân Mộc Hương phẫn nộ: "Đụng người ta còn dám lớn lối như vậy, báo cảnh sát đi, đừng ở đó mà trốn tội."

Huyền Minh Thạch thật sự bật cười: "Tôi đụng vào cô ta? Mời các anh hỏi mấy người xung quanh xem, rõ ràng là đèn đỏ cho người đi bộ thế mà cô ta lại lao vào đầu xe người khác, còn muốn trách tôi?"

"Trùng hợp vậy sao? Chỗ này còn chưa tới vạch cho người qua đường, sao có thể lao ra được. Nói xạo cũng nhớ tìm cái gì hợp lý một chút..."

Huyền Minh Thạch thở dài: "Được, muốn báo cảnh sát thì báo đi.", hôm nay là ngày gì vậy, anh thật sự mỏi mệt rồi.

Vân Mộc Hương nghe vậy liền vội vàng nói: "Không đâu, là tôi vô ý..."

Người kia lại tưởng Vân Mộc Hương sợ, an ủi: "Ở đây có nhiều người lắm, không cần phải sợ. Chúng tôi đòi công đạo cho cô."

Vân Mộc Hương nóng nảy, cô không sợ, cô chỉ không muốn làm lớn chuyện.

Nghe cô giải thích một hồi, mấy người kia cũng đồng ý không gọi cảnh sát nhưng bắt Huyền Minh Thạch phải chở cô đi bệnh viện.

Vân Mộc Hương sửng sốt nhìn về phía Huyền Minh Thạch.

Huyền Minh Thạch ghét bỏ nói: "Cô ta không có vấn đề gì đâu."

Anh thật sự không muốn Vân Mộc Hương lên xe mình, chiếc xe này nếu để Vân Mộc Hương ngồi qua liền có cảm giác ô uế. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại chán ghét người này đến như thế, cũng không rảnh tìm hiểu. Xem ra Hà Song Diệp nói đúng, cái gì có liên quan đến Vân Mộc Hương cùng Cố Nam Hành đều không phải chuyện tốt.

Những lời này lại khiến mọi người nổi giận, nam nhân chặn xe anh lúc nãy lập tức đi tới đỡ Vân Mộc Hương vào xe Huyền Minh Thạch, chính mình cũng cùng nam nhân đứng cạnh Vân Mộc Hương ban nãy ngồi vào xe.

Huyền Minh Thạch ngăn cản cũng không được, thở dài: "Được lắm."

Cuối cùng vẫn phải làm tài xế miễn phí chở Vân Mộc Hương đến bệnh viện.

Một người đàn ông thì bày ra dáng vẻ hung dữ giám sát anh, người ngồi phía sau thì che chở Vân Mộc Hương, mà Vân Mộc Hương lại để lộ ra dáng dấp của một nữ nhân bị người ta khi dễ, chọc người ta muốn đồng tình.

Tức chết anh, không nghĩ tới trên đời này lại có loại người như thế.

Huyền Minh Thạch đưa bọn họ tới cửa bệnh viện liền phát sinh tranh chấp, đám người kia khăng khăng muốn anh phải trả viện phí.

Huyền Minh Thạch anh là nhiều tiền nhưng cũng là tiền lao tâm khổ tứ mới kiếm được, đương nhiên sẽ không hào phóng với người không liên quan, cũng không muốn tiêu tiền cho một người như Vân Mộc Hương. Hận không thể vứt một chút tiền rồi rời đi, Huyền Minh Thạch thở dài, đi theo thanh toán viện phí, ở bên ngoài đợi người. Cảnh tượng ba người đàn ông nơi đó, rất giống như Huyền Minh Thạch là người gây họa, một bên là chồng, một bên là anh trai của người bệnh, ra sức canh chừng anh.

Rất nhanh bên trong liền có tiếng gọi người nhà bệnh nhân.

Thấy ba người cùng tiến vào, bác sĩ vô thức nhìn về phía Huyền Minh Thạch, người đàn ông có khí chất nhất: "Là bạn trai của bệnh nhân sao?"

Huyền Minh Thạch đen mặt, nghiến răng nói từng chữ: "Tôi là "tài xế đụng người rồi bỏ chạy" của cô ta."

Vân Mộc Hương:. . .

Bác sĩ:. . .

Bác sĩ cũng không rảnh rỗi, lập tức quay sang hai người kia hỏi ai là bạn trai của bệnh nhân. Trong suốt thời gian này Vân Mộc Hương không nói một câu nào, vẫn là vẻ mặt ủy khuất không chịu nổi, không khác gì một người táo bón lâu năm.

Hai người còn lại cũng phủ nhận, còn nói mình chỉ là người tốt bụng đưa Vân Mộc Hương đến bệnh viện.

Bác sĩ:...

Cái này là thế nào vậy?

Xem ra đàn ông bây giờ cũng thật nhiệt huyết, chỉ cần là mĩ nhân liền bỏ hết việc chạy theo, mặc kệ người ta chẳng liên quan đến mình à?