Thiên giới - Tầng thứ bảy.
Bầu trời một mảnh sẫm màu, tàn dương rực đỏ kéo dài tạo thành những đường vân tuyệt đẹp, mây đen cuộn sóng trải đến vô cùng vô tận, tôn lên Thần Ngục trang nghiêm của thiên giới.
Đây là nơi giam giữ những tiên nhân phạm tội, phàm là những tiên nhân tha hoá, hay còn gọi là đọa tiên, đều được đưa đến nơi này để sám hối hết phần đời còn lại, nếu không muốn dùng đến nghi thức thứ hai là thanh tẩy.
Đại môn to lớn được hai bên thiên tướng canh giữ mở ra, một người bước vào kéo dài vệt bóng trên nền sáng u tối. Lướt qua vô số cửa ngục, băng qua những lời thì thào vọng động, rồi thì dừng lại ở ngục thất cuối cùng.
Mắt thấy người bên trong an tĩnh tọa thiền, người nọ không khỏi thở dài một hơi.
"Lãnh Vô Tâm, ngươi làm trẫm thật thất vọng!"
Người tới đúng là Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ, còn người bị nhốt chính là Thiên Quân ưu tú nhất trong mười hai Thiên Quân - Lãnh Vô Tâm.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cũng không nguyện cùng quân giải thích một hồi. Hiên Viên Cẩn Duệ trái lại cũng không lấy làm lạ, bởi trời sinh tính y đã lạnh nhạt vô thường, chỉ là..
"Trẫm thật không hiểu, Đồng Mẫn Mẫn kia rốt cuộc là có gì tốt mà khiến ngươi làm được tới mức này. Cam nguyện vì nàng ta mà chịu cảnh giam cầm ở Thần Ngục, thậm chí còn đi ngược lại phương châm sống từ trước tới nay của ngươi."
Hiên Viên Cẩn Duệ nhìn người nhắm mắt không mảy may động đậy trước mặt, thần sắc không khỏi trầm xuống.
Giờ thì hắn hoàn toàn mất dấu Đồng Mẫn Mẫn, ngay cả Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng bó tay thúc thủ, không truy được vết tích của nàng, hệt như hoàn toàn bốc hơi khỏi trần đời.
Kẻ bị nguyền rủa đánh mất tên mình khỏi sách sinh tử, bị loại khỏi vòng luân hồi vĩnh viễn không thể chuyển kiếp, rốt cuộc là đã biến đi đâu? Ngay cả Ngọc Hoàng đại đế trưởng quản tam giới như hắn đây cũng không biết.
Hiên Viên Cẩn Duệ đau đầu, day day thái dương.
Chuyện của người kia đã đủ khiến hắn phiền não, Vãn Sinh thành thức tỉnh trên xương máu của hơn cả ngàn vạn nhân mạng. Âm Phủ nhất thời lâm vào tình trạng hỗn loạn bế tắc, Diêm Vương cũng từng dâng tấu sớ để hắn hoàn dương cho những người này, bởi căn bản họ đều chưa đến số chết.
Loạn thế yêu ma, nhân sinh cơ cực. Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để hình dung thảm trạng hiện nay. Hắn đã cho không ít thiên binh thần tướng xuống nhân thế hỗ trợ diệt yêu trừ quái, dù thế số lượng vẫn đông đến khó tin, thương tổn không phải là không có.
Sóng gió này chưa kịp qua đi thì sóng gió khác đã vội ập tới, mà nguồn cơn của tất cả những tai ương này chỉ bởi tại một người - Đồng Mẫn Mẫn!
Đoạt Bích Hàn Kiếm, phá vỡ phong ấn của Tứ đại yêu quái thời thượng cổ. Trộm đi đào tiên, còn lấy luôn vô số vật báu của Nhạc Lân phái. Gần đây nhất chính là nhiễu loạn khiến Thần Long tái thế, gây nên không ít sự kinh hãi. Hầu như mỗi một nơi nàng đi qua đều để lại không ít phong ba rắc rối, tội của nàng thật là không tấu sớ nào ghi hết.
Nhắc đến Đồng Mẫn Mẫn càng khiến đầu mày của Hiên Viên Cẩn Duệ xoắn chặt lại. Nếu năm xưa hắn nhìn thấu được kết cục của ngày hôm nay, hắn sẽ không để nàng chỉ dễ dàng nhảy xuống Tru Tiên Đài như vậy.
Đáy mắt Hiên Viên Cẩn Duệ đạm lên tia u tối tàn độc, âm thanh nghiêm khắc lạnh lẽo.
"Lãnh Vô Tâm, đừng nghĩ ngươi im lặng là trẫm sẽ không làm gì được ngươi. Thân là Thiên Quân đảm đương trách nhiệm truy bắt tội thần của thiên giới, vậy mà hết lần này đến lần khác bao che dung túng cho nàng ta, đã vậy còn dùng danh nghĩa của trẫm để ngăn cản Nhị Lang chân quân. Biết sai nhưng vẫn cố tình phạm phải, tội chồng tội nặng càng thêm nặng. Cho dù lần này Tây Vương Mẫu có đến cầu xin, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, cứ an phận ở đó mà suy ngẫm lại việc làm của mình đi."
Buông một lời lạnh lùng đến cực điểm, Hiên Viên Cẩn Duệ giận dữ phất tay áo rời đi.
Lãnh Vô Tâm nâng mắt nhìn đại môn ì đùng khép lại, không tiếng động nhẹ thở dài.
"Đồng Mẫn Mẫn, sắp tới phải tự chiếu cố lấy bản thân mình!"
Cành lá lao xao lay động trong gió, nắng theo vạt lá chiếu xuống muôn vàn tia sáng rực rỡ. Bên tàng cây, một cô bé tựa người say giấc ngủ cùng chú mèo nhỏ, gió phất qua, trêu đùa sợi lông vũ khẽ cọ vào má cô.
Đồng Mẫn Mẫn chập chờn mở mắt.
Kì quái! Vừa rồi trong mộng, dường như nàng nghe được tiếng ai đó đang gọi tên mình. Âm thanh đó, là Thiên Quân Lãnh Vô Tâm?
Đồng Mẫn Mẫn lắc đầu, xua đi ý nghĩ. Chắc không phải đâu, là nàng thần hồn nát thần tính mà thôi, chỉ vì trước đó được Lãnh Vô Tâm cứu nên mới sinh ra nằm mộng. Chỉ là âm thanh trong mộng đó, thật quá đỗi dịu dàng!
Đưa tay vuốt ve Sí Nguyệt đang cuộn mình ngủ ngon lành trên chân, Đồng Mẫn Mẫn cười. Cái con mèo này, cũng chỉ có lúc ngủ mới thành thật đáng yêu, còn lúc tỉnh thì.. Bà con thứ lỗi, nàng không muốn nhận thêm mấy đường ngang dọc trên mặt. Con mèo này, quá doạ người rồi! (Sí Nguyệt:"Tuyệt chiêu! Miêu miêu trảo!!")
Ngẩng đầu nhìn táng hoa đào nhẹ phiêu lượng trong không trung, phóng mắt nhìn xa cả một mảnh trời ngập tràn sắc xuân rạo rực, dường như đây cũng là mùa chủ đạo duy nhất ở nơi này.
Hiện tại, tâm tình Đồng Mẫn Mẫn nhẹ lâng lâng, thả hồn phiêu bồng cùng mây gió. Chợt nghĩ tới đoạn đường đi đến Vô Cực cốc này, Đồng Mẫn Mẫn âm thầm cảm thấy may mắn vì nàng vẫn còn sống..
..Xe ngựa dừng chân trước một khách điếm, ba người Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du và Đằng Khả Dật bước xuống, dẫn tới một trận hít khí của mọi người xung quanh.
Hai nam nhân diện mạo vô cùng tuấn lãng, một người lãnh khốc bá đạo, một người ưu nhã phong lưu. Hai loại khí chất đối nghịch này khiến mọi người một phen kinh diễm, mà đáng chú ý nhất chính là cô bé đi cùng hai người.
Đồng Mẫn Mẫn tay ôm Sí Nguyệt hơi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt mở to long lanh nước chọc người yêu thương, bộ dạng thuần khiết ngây thơ hệt như một tinh linh lỡ bước lạc vào trần thế, một cái chớp mắt cũng bắn rụng rơi vô số tim của nhân sĩ giang hồ.
Con nhà ai mà xinh thế không biết! (Đồng Mẫn Mẫn phổng mũi, hất mặt cười kha kha kha:"Bổn cô nương mà lị!" Mỗ sói liếc xéo:"Đúng là tự kỉ thành tính!")
Bước vào quán, không kiêng nể ai, Đồng Mẫn Mẫn vẫy vẫy tiểu nhị, thanh thanh gọi món.
"Hú hú, bên này, bên này. Tiểu nhị ca, có món nào ngon liền mang hết lên đây. Ưu tiên cho những món ít chất xơ giàu chất đạm, nói trắng ra là ta muốn ăn thịt, ghét rau, bảo đầu bếp đừng có bỏ hành vào món nào hết. À còn có, cho xin li trà đá luôn nhé!" Nãy giờ nói chuyện khát nước muốn chết!
Tiểu nhị đứng nghe nàng nói mà mồ hôi chảy ròng ròng, cái hiểu cái không nhanh nhẹn ghi ghi chép chép.
"Ừm, tạm thời kêu dăm ba món vậy thôi, ăn lót bụng trước rồi kêu thêm."
Tiểu nhị trợn mắt. Còn muốn kêu thêm nữa à? Này là bằng bàn tiệc năm người ăn rồi đó cô nương. Tiểu nhị thật sự hoài nghi nàng có phải là con người hay không? Nếu phải, bao tử của nàng rốt cuộc là làm bằng gì?
Món ăn nhanh chóng được trình lên, trên bàn liền diễn ra một trận càn quét quyết liệt, Đồng Mẫn Mẫn cắm cúi ra sức ăn như hổ báo không thèm quở mặt ai. Tướng ăn của nàng thật không nói rõ có bao nhiêu bất nhã, Đồng Du chỉ nhướng mày khinh bỉ một chút cũng chậm rãi dùng bữa.
Ở một bàn khác, hai gia nhân thị hầu kiêm người đánh xe của Đằng Khả Dật không khỏi kiềm chế ý nghĩ muốn tiến tới lật bàn.
Cha con nhà này đúng là mặt dày kinh người, chẳng những không nể nang ai mà còn ăn mạnh như thế. Hic, tội cho chủ nhân nhà họ, chỉ uống mỗi trà với.. lột chuối ra ăn. Ế, mà chuối ở đâu ra vậy?
Đồng Mẫn Mẫn ăn đến khí thế hừng hực, bất chợt nhìn đến Đằng Khả Dật lặng lẽ xách chuối ra ăn, đang gặm đùi gà trong miệng nhưng vẫn hảo tâm nhắc nhở.
"Dật đại ca, huynh không ăn sao?"
Đằng Khả Dật cười.
"Ta có chuối rồi!"
Ngươi tưởng ngươi là khỉ chắc, có chuối là chuối thế lào? Khoé miệng Đồng Mẫn Mẫn không kiềm được co giật.
"Khụ, nói gì thì nói huynh cũng nên ăn một chút, mấy trái chuối kia để lại làm tráng miệng cũng được."
Ăn đi đặng lát còn trả tiền nữa chứ! (Mỗ sói:"Tiểu vô lại!" Đồng Mẫn Mẫn:"Quá khen, quá khen!")
"Muội cũng muốn ăn chuối sao?"
Không, giữ lại mà ăn mình ngươi đi! Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt.
Đằng Khả Dật mỉm cười, tiếp tục lột trái chuối khác.
Sao xung quanh con toàn là người không bình thường không vậy trời? Có cơm không ăn lại đi ăn chuối, ai nhìn vào còn tưởng đâu là nàng bạc đãi y.
Đồng Mẫn Mẫn không quan tâm nữa, quay lại công cuộc chinh phục bàn ăn.