Đồng Mẫn Mẫn nhìn Thần Long, sắc mặt nghiêm túc phun ra từng lời.
"Chúng ta sẽ đấu, Oẳn tù tì!!"
Ngươi suy nghĩ bằng cả năm người cộng lại chỉ để cho ra loại kết quả này?
Thần Long á khẩu, hiếm khi câm nín nói không thành lời, không khỏi tự
hỏi. Trí tuệ của ma giới từ khi nào thì rớt cấp thảm hại như vậy?
Đồng Mẫn Mẫn trái lại không biết chỉ vì nàng mà khiến cho toàn thể ma giới
bị xem thường một phen, đã vậy còn giương giương tự đắc nói.
"Sao? Rốt cuộc là có đấu hay không? Không đấu là ngươi chịu thua ta đó nha!" Mau mau xì vẩy rồng ra đi cho lẹ.
Thần Long có thể nói không đồng ý sao, thua trong tay tiểu yêu này có khác
gì là vũ nhục nó, đã vậy còn là bằng loại phương thức vô cùng trẻ con
này nữa. Vậy nên, dù rằng rất khinh bỉ nó vẫn phải cắn răng đáp ứng.
"Được, chúng ta đấu."
Và vì lẽ đó, chúng ta sắp được chứng kiến một màn quyết chiến kịch liệt giữa sói và rồng.
Gió vù vù thổi, Đồng Mẫn Mẫn và Thần Long đứng trên bờ giáp mặt đối diện nhau. Đồng Mẫn Mẫn nhếch môi, nói.
"Chúng ta tủ xì ba cái, ai thắng cả ba thì mới được tính."
Thần Long nâng mắt, "Phì" một hơi khinh thường:"Hừ, ngươi cứ chuẩn bị thua
đi là vừa." Thật cũng chẳng phải khoe khoang gì, nhưng nó đây chính là
cao thủ trong trò này.
Mắt Đồng Mẫn Mẫn sáng lên, cười nói:"Tốt. Vậy chúng ta bắt đầu."
Vừa dứt lời, hai người đánh hai cái thủ thế hăm he lườm nhau, một con chim
xui xẻo vô tình bay ngang qua bị khí thế của hai người dọa cho bị thấp
khớp rơi xuống. Thời cơ đã điểm, Đồng Mẫn Mẫn và Thần Long mở to mắt,
đồng thanh hét lên.
"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!!"
Thần Long ra bao, Đồng Mẫn Mẫn ra bao. Kết quả: Hoà!
Cả hai thấp giọng mắng một tiếng:"Chết tiệt!" Tiếp theo sau đó là trận chiến tốc độ mà mắt thường không thể thấy.
"Bao. Bao. Kéo. Búa.."
"Grừ, lại hoà."
"Ha ha, giờ thì ta thắng ngươi một."
"Chớ có vội mừng, xem ta gở ghẻ.. í lộn, gở gạc đây."
"Thắng một. Thắng hai. Thua một. Đáng ghét, sao hoà hoài vậy trời."
Đấu đấu đấu. Không chỉ sứt mồ hôi mà còn văng nước miếng, vô cùng hao tổn
tinh lực và trí nào. Đấu đến cả hai đều thở hổn hển không ra hơi, Đồng
Mẫn Mẫn mới vuốt trán nói.
"Ta với ngươi xem như bất phân thắng
bại, đấu tiếp chắc phải đến Tết năm sau mới phân được kết quả. Chi bằng
thế này, ta và ngươi oẳn tù tì một cái cuối cùng, ai thắng thì người đó
thắng hết. Chịu không?"
Thần Long hất mặt, tán thành:"Được thôi." Nó mới không thua nàng đâu.
Gió lại lần nữa nổi lên, Đồng Mẫn Mẫn và Thần Long hai người giấu tay sang
bên, úp úp mở mở không cho đối phương nhìn đến, giương mắt trừng nhau
đầy căng thẳng.
Đồng Mẫn Mẫn mồ hôi rơi rớt. Đây là cái tủ xì
quyết định vận mệnh của sư phụ, thành hay bại chỉ bởi một khoảng khắc
này mà thôi. Sư phụ, con nhất định sẽ không để người bị đem đi hấp bánh.
Thần Long cắn cắn môi. Đây là cái tủ xì quyết định thanh danh
của nó, thành hay bại chỉ bởi một khoảng khắc này mà thôi. Nó nhất định
sẽ không để trôi danh hiệu "Trùm tủ xì" lọt vào tay tiểu quỷ đáng ghét
này!!
Không khí nhất thời ngưng trọng, ai cũng ôm quyết tâm chìm
xuồng - ngươi không chết ta cũng nhấn cho ngươi chết - để đấu với nhau.
Tay hai người giơ lên rồi từ từ hạ xuống, giống như một pha quay chậm
tạo thành một trăm lẻ bảy đạo bóng kéo, búa, bao liên tục xuất ra, chưa
tới không không một giây nữa là thắng bại sẽ được phân định.
Vào đúng thời điểm nhạy cảm đó, Đồng Mẫn Mẫn đột nhiên hét lên, kinh ngạc
mở to mắt nhìn về Thần Long giống như có cái gì khủng khiếp lắm vậy.
"Trời ơi, cái quái gì thế kia?!!"
Thần Long thấy vậy cũng hét:"Cái quái gì là cái quái gì?" Rồi nhanh chóng quay đầu nhìn ra sau..
..Là con chim bị chuột rút ban nãy, đang lê lết cánh chuẩn bị bay đi thì bất thình lình bị tiếng hét thất thanh của Đồng Mẫn Mẫn làm cho hoảng hồn
rơi xuống, bệnh tim tái phát. Con chim xui xẻo khóc ròng, hướng bầu trời xanh run rẩy vươn cánh. Vợ ơi, hôm nay chắc anh sẽ không về được rồi!
Thần Long đen mặt. Có vậy thôi mà cũng la lên cho cố. Nó quay lại, đập vào
mắt là khuôn mặt gian trá của Đồng Mẫn Mẫn khiến nó rùng mình, trực giác mách bảo đây chắc chắn không phải là điều tốt lành. Quả nhiên, nó nghe
được Đồng Mẫn Mẫn nói.
"Ngươi thua rồi. Ta kéo, ngươi bao. Thắng bại đã rõ."
Thần Long không thể tin được nhìn xuống tay mình, đúng như Đồng Mẫn Mẫn nói. Nó ra bao, còn nàng ra kéo. Nhưng, nhưng..
Không thèm nhìn tới Thần Long đứng chết sững nhìn vào tay mình, Đồng Mẫn Mẫn
cười tủm tỉm đi vòng ra sau người nó ngồi xuống, săm soi một hồi liền
vươn tay đến.. mông của nó rút ra một cái vẩy rồng.
Cuối cùng cũng có được rồi! Đồng Mẫn Mẫn vui mừng hô hoán trong lòng.
Nàng đủng đỉnh đi ra trước mặt Thần Long, đem hai tay xoắn xít giấu đằng sau lưng, lúc la lúc lắc cười tươi rói.
"Ngượng ngùng, đa tạ đã giúp đỡ. Khi khác gặp lại, ta đi đây." Nói rồi phóng người chạy mất tăm, so với gió còn muốn nhanh hơn.
Thần Long vẫn thật lâu chết lặng ở đó, đến khi hoàn hồn thì cảnh còn người
mất. Nộ khí dâng tràn, hai mắt Thần Long toé lửa, nó ngửa đầu lên trời
bạo rống.
"Tiểu quỷ đáng ghét!! Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!!!"
Dám chơi xỏ ăn gian nó, đã vậy còn nhằm mông nó mà lấy vẩy rồng, hại mông
nó bị lõm hết một chỗ. Được lắm, cứ chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Nếu
để nó bắt được, nó chắc chắn sẽ đem cả hai thầy trò tiểu quỷ xảo trá đó
đi hấp bánh.
Thần Long hét lên một tiếng rồi tung người bay lên trời.
Người đã đi hết, ở lại, chỉ còn mỗi con chim xui xẻo nằm vật ra, thở phì phò
hấp hối. Vợ à, kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận, thôi thì vẫy tay
chào em vậy!!
Nghẻo. Một phút mặc niệm cho con chim bắt đầu.
"Ngươi.. Ngươi.." Nghe Đồng Mẫn Mẫn tường thuật xong, Sở Hoài Thu cứng họng không nói nên lời.
Biết bao nhiêu chỗ đẹp đẽ sao ngươi không lấy, lại nhè ngay mông người ta mà lấy là thế nào? Đừng nói là rồng, ngay cả y cũng đang muốn điên lên mà
bạo phát đây nè. Trời ạ, hiện tại đó không phải là vấn đề chính, vấn đề
cấp thiết nhất hiện nay, là Thần Long sắp đuổi tới nơi rồi!!
Tiểu quỷ chết tiệt, mới chỉ lơ là một chút là lại xổng ra đi gây tai hoạ,
chắc phải đem nhốt vào chuồng thì mới mong được ngày yên thân.
"Á á á..!! Rồng! Là rồng thiệt kìa bà con ơi!!!"
Bên ngoài Di Hồng viện bỗng rộ lên từng tràng la hét chói tai, chỉ thấy mọi người xô đẩy nhau chạy nháo nhào cả lên, vừa chạy vừa hô hoán inh ỏi.
Đến rồi, đến rồi! Ối giời ơi!!
Chân Sở Hoài Thu muốn nhũn ra, thấp thỏm nhìn xuống quang cảnh hỗn loạn bên dưới.
Đồng Mẫn Mẫn trái lại cười vô tư, rất tự tin với chỗ trốn mà nàng đã chọn.
Thần Long kia phải là Thánh thì may ra mới tìm được chỗ này, dù gì thì
đây cũng là thanh lâu cơ mà. Thấy Sở Hoài Thu cứ nép mình như là hận
không thể sát nhập luôn với chậu kiểng, Đồng Mẫn Mẫn liền đưa tay vỗ vỗ
vai y trấn an.
"Sư phụ đừng lo, có cho vàng nó cũng không tìm ra được chỗ này đâu."
"Thế á?"
Phía sau thình lình vang lên một giọng nói âm trầm, kèm theo đó là hơi thở
cực nóng phun tại đằng sau gáy. Đồng Mẫn Mẫn giật bắn người, mồ hôi tuôn như suối, nghĩ cũng không nghĩ dám quay lại, nội tâm kịch liệt gào
thét.
Má ơi, sao nó tìm được chỗ này hay vậy?
Thần Long dĩ nhiên sẽ không nghe thấy mà trả lời nàng, ánh mắt nó bị thu hút bởi một thứ khác.. là Sở Hoài Thu?!!
Quả nhiên, có thể dạy ra một đồ đệ tinh ranh xảo quyệt như vậy không phải
là người tầm thường. Nhìn xem, đều cùng một giuộc biến thái như nhau.
Không thể trách vì sao Thần Long lại nghĩ như vậy, có trách thì trách Sở Hoài Thu vì sao vẫn chưa chòng đồ vào, mà khư khư ôm một bên ngồi khoe thân. Thần Long nghĩ nghĩ một hồi, bỗng nhiên nó vươn vuốt chộp lấy người Sở
Hoài Thu bay lên không trung, đối với Đồng Mẫn Mẫn nói.
"Tiểu yêu, là ngươi chơi xấu ta trước, vậy nên, ta sẽ bắt y để bù lại. Ta là Phụng Song Anh, từ nay, y chính là của ta."
Mạnh mẽ cất giọng tuyên bố quyền sở hữu, Thần Long xoay người vút bay về bầu trời. Đồng Mẫn Mẫn loáng thoáng nghe thấy từ trên cao truyền xuống từng trận âm thanh rời rạc, hình như là tiếng ai đó gào khan cả cổ.
"Đồng.. Mẫn.. Mẫn.. Ngu.. Ngốc.. Cái.. Đồ.. Tiểu.. Quỷ.. Đáng.. Ghét.. Nhà.. Ngươi.."
Nhận ra là giọng của Sở Hoài Thu, Đồng Mẫn Mẫn đứng sau chậu cây hét lên.
"Sư phụ đừng lo, con nhất định sẽ cứu người!!"
"Tự cứu mình trước đi."
Phía sau truyền đến một giọng hằn học của nữ nhân, Đồng Mẫn Mẫn hết hồn giật người, nghĩ. Sao dạo này ai cũng thích đứng sau lưng hù ta hết vậy, em
bị yếu tim nha! Quay lại liền thấy, khuôn mặt hầm hầm âm u của tú bà, và vô số những khuôn mặt khác cũng không đẹp đẽ dễ chịu gì cho cam. Tỷ
muội Di Hồng viện có, khách làng chơi cũng không vắng mặt.
Đồng Mẫn Mẫn bị dọa sợ, hoảng hồn lùi lùi về phía sau, lắp bắp.
"Mọi, mọi người làm sao vậy?" Ơ nàng kia, xăng tay áo lên để làm gì thế? Cả
anh chàng này nữa, cầm dây thừng là tính trói ai nha?
Tú bà khoanh tay, một khuôn mặt tô son trát phấn hệt như quỷ dạ xoa khi giận lên càng thêm đáng sợ, nói.
"Giỏi cho tên tiểu tử thối nhà ngươi, không chỉ đến đây chơi bời mà còn dẫn
rồng đến kéo sập viện nhà ta. Bao nhiêu tổn thất thiệt hại, ngươi định
tính thế nào đây?"
Nhìn hai người cầm hai bên đầu dây tiến đến gần nàng, Đồng Mẫn Mẫn gào lên.
"Trời ơi, oan uổng quá! Ta nào có dẫn nó đến đây, là nó tự tìm đến đấy chứ!"
"Ta mặc kệ rốt cuộc là ngươi dẫn nó hay là nó đi theo ngươi, tóm lại đều là tại ngươi mà ra. Ngươi phải trả hết chi phí sửa sang với bồi thường tổn thất tinh thần cho tỷ muội trong viện, nếu không, thì đừng nghĩ đến
việc rời đi đâu." Mụ hất đầu, ra lệnh cho đám người đằng sau tiến lên
bắt nàng.
Ác, không phải chứ? Tự dưng đổ hết tội lên đầu nàng là sao? Mà quan trọng hơn, nàng còn tiền đâu mà trả. Chẳng lẽ phải làm
thân cu li bồi bàn, rửa chén đến khi chuộc được thân sao? Không, nàng
không muốn, vậy thì chỉ còn cách..
Đồng Mẫn Mẫn xoay người đặt
chân lên lan can định nhảy xuống, dù sao thì đây cũng chỉ là lầu một,
không quá khó khăn đối với nàng. Nói thật bây giờ có là lầu mười thì
nàng cũng nhảy, thà nhảy quyên sinh vẫn đỡ hơn là ở lại ôm nợ.
Dường như nhận ra ý định muốn tẩu thoát của nàng, tú bà vội nhào đến chụp lấy cổ áo nàng kéo người lại, hô một tiếng:"Muốn trốn? Không dễ vậy đâu."
Đồng Mẫn Mẫn cũng dự sẵn cả rồi, này thì một chiêu "Ve sầu thoát xác". Bà
thích cái áo của ta chứ gì? Thích thì cứ giữ lại mà xài đi, giẻ lau nhà
hay giẻ lau nồi đều được tất.
Đồng Mẫn Mẫn tung người bay như
chim, vừa đúng lúc có một tên ăn chuối bỏ vỏ vứt ngay vào chỗ nàng định
đáp xuống. Đồng Mẫn Mẫn đáng thương trượt vỏ chuối, hai cái bàn tọa tiếp đất nặng nề.
"Âyy dôôô..!!!" Ta nhớ mặt ngươi rồi nha, cái tên
ăn chuối kia. Ngày khác gặp lại, ngươi nhất định sẽ biết tay ta. Nàng
hung hăng trừng hắn, đau chết mất!! Hu hu..!!!
"Mau đi xuống bắt
hắn lại cho ta." Tú bà gân cổ gào lên, tháo chiếc hài dưới chân ra, chọi một phát trúng ngay đầu Đồng Mẫn Mẫn. Này thì chạy này!!
"Ui
da!" Đáng chết! Hôm nay ra cửa nhất định là bước sai chân, vậy nên bao
nhiêu xui xẻo mới đổ dồn hết lên đầu như này. Xui bà nội luôn!!
Bê cái mông trọng thương cùng cái đầu sưng vù vì dép bay, Đồng Mẫn Mẫn
nước mắt chảy ròng, cong chân lên mà chạy khỏi đám người như muốn ăn
thịt nàng kia.
"Ưh.. Ha ha hahhh!!!" Nam tử che miệng run run
người, cuối cùng cũng không chịu nổi mà phá lên cười to, hoàn toàn mất
đi phong phạm nhã nhặn của bậc quân tử.
Hắn chính là cái người
cố tình vứt vỏ chuối khiến Đồng Mẫn Mẫn trượt té, đã vậy còn rất không
phúc hậu lấy đó làm trò vui, cười đến vô cùng không nể tình.
Hai tên thuộc hạ gần đó thúc vai nhau, đều rất khó tin nhìn chủ nhân nhà
mình. Chủ nhân ngày thường là người ổn định trầm tĩnh, có khi nào lại
luống cuống như bây giờ? Không khỏi đưa mắt nhìn về hướng Đồng Mẫn Mẫn
bị đuổi dí, rất muốn biết nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nam nhân cười đã liền nghiêng người nhìn hai tên thuộc hạ, vẫy tay cho cả
hai lui đi. Hiểu ý, hai người đồng thời gật đầu rồi lui xuống.
Ngước nhìn bóng dáng Đồng Mẫn Mẫn từ lâu đã biến mất, nam nhân tuỳ ý đứng
khoanh tay tựa người vào đình cột phía sau, khoé miệng cong cong đầy
thích chí.
Nha! Xem ra quyết định đến Di Hồng viện giải khuây là đúng đắn, không ngờ lại gặp được chuyện thú vị như vậy. Thật hi vọng,
có thể gặp lại tiểu quỷ đó một lần nữa!
Hắn cười, đáy mắt chợt loé.