Ta là Văn Mị Nhi

Chương 29




“Nương nương, người nói xem, sao tự dưng Hoàng thượng lại đối xử tốt với người thế? Đưa trang sức, lại đưa vàng bạc…” Lục Nhi thấy Chu Doãn đưa vàng bạc tới, rất khó hiểu.

Tôi cũng không ngờ Chu Doãn lại thật sự đưa vàng bạc tới. Dù sao tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

“Kệ đi, hắn đã đưa tới, chẳng lẽ chúng ta còn trả về à?!” Tôi lười biếng ngáp một cái, nhìn Tư Đồ Tĩnh đang không yên lòng lau bình hoa, cũng bình thường trở lại. Vì Tư Đồ Tĩnh, Chu Doãn làm gì chẳng được, huống hồ chỉ là tặng ít trang sức vàng bạc.

Choang một tiếng, làm tôi giật cả mình. Quay qua, thì ra là Tư Đồ Tĩnh không yên lòng làm vỡ bình hoa.

“Ngươi làm việc kiểu gì đó! Đây là bình hoa Hoàng thượng ngự ban, ngươi có mấy cái đầu mà dám để nó vỡ vậy hả?” Lục Nhi giáo huấn Tư Đồ Tĩnh.

“Thôi.” Tôi khoát tay áo với Lục Nhi, ra hiệu cho em ấy đừng lên tiếng.

“Tư Đồ Tĩnh, đây là đồ ngự tứ mà ngươi lại làm vỡ, ta không thể không phạt ngươi…” Tôi từ từ đi đến trước mặt nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta rất tệ. Đại khái là vừa minh bạch tình cảm của mình, lại bị việc Chu Doãn cứ chạy tới chỗ tôi đả kích.

“Không cần cái lòng tốt giả tạo của ngươi! Ngươi muốn phạt thế nào thì phạt, nếu Tiểu Long Hà ta nhíu mày một cái thì không phải là hán tử!” Gần đây bị hành hạ nhiều, lại bị Chu Doãn kích thích, rốt cuộc hôm nay Tư Đồ Tĩnh cũng bạo phát. Trước giờ nàng ta chưa từng phải chịu uất ức như vậy, chỉ có thể tự nhủ hết thảy vì ca ca, mới nhẫn nhịn chống chọi được.

“Tư Đồ Tĩnh, ta thấy ngươi giả nam lâu quá nên quên mình là nữ rồi? Theo quy củ, ngươi vốn không giữ nổi mạng mình đâu. Nhưng nể chuyện Tư Đồ gia và Văn gia sắp kết thân, hơn nữa ngươi cũng là nghĩa muội của Hoàng thượng, tạm tha cho ngươi một mạng. Ra ngoài quỳ đi.” Tôi dạo quanh Tư Đồ Tĩnh một vòng, mỉm cười nói.

Tôi sắp thoát khỏi Hoàng cung, sau này cũng sẽ không trở lại nữa. Văn gia có thế lực lớn, lại được Thái hậu che chở, chỉ cần không tạo phản, thì sẽ không gặp họa gì lớn. Dù tôi có chạy trốn, Hoàng thượng cũng sẽ không động vào Văn gia. Bây giờ triều đình đang loạn trong giặc ngoài, Chu Doãn sẽ không ngốc tới mức tự chặt gốc rễ của mình đi. Lại nói, dù có xảy ra chuyện gì thật, thì vẫn có Tư Đồ Thanh Vân. Tính ông ta ngay thẳng, Văn Chương lại không trở mặt với ông ta; thêm quan hệ của Văn Tường, ông ta nhất định sẽ không ngồi nhìn mặc kệ! Bất kể thế nào, Văn Chương cũng là cữu cữu của Chu Doãn, coi như là giả vờ giả vịt thì Chu Doãn sẽ không động đến Văn gia.

Đại để sẽ không phải gặp đủ thứ người thứ chuyện trong cung này nữa. Giờ còn Tư Đồ Tĩnh – Chu Doãn hại tôi hao tổn tâm tư như thế, tôi không giày vò đầu quả tim của hắn một chút thì sao tôi chịu nổi!

“Mị Nhi, sao vậy?” Đấy, vừa mới xử phạt Tư Đồ Tĩnh, đã bị Chu Doãn thấy rồi!

“Nàng ta làm vỡ bình hoa ngài ban cho ta. Ta nể ngài, không tước luôn cái mạng nhỏ của nàng ta, cũng không quất hèo, chỉ phạt nàng ta quỳ thôi. Mấy hôm nay thái độ làm việc của nàng ta rất tồi, đi quỳ để suy ngẫm cũng tốt.” Thấy Chu Doãn há mồm định cầu tình cho Tư Đồ Tĩnh, tôi nhanh chóng nói, chặn họng hắn.

“Một cái bình hoa thôi mà, trẫm cho muội một cái khác là được…” Chu Doãn hơi lúng túng cười, đi theo sau tôi.

“Nhưng lại phá vỡ quy củ cung Lãm Nguyệt này đấy ạ. Nếu ai cũng bắt chước, vậy sau này ta còn quản người như thế nào nữa? Ngài cứ yên tâm, chỉ là quỳ thôi mà, không đánh cũng không mắng. Ta đã nể mặt ngài, phạt rất nhẹ rồi!” Tôi hơi bất mãn nhìn Chu Doãn, vẻ ngài đừng có mà được voi đòi tiên.

Chu Doãn ngượng ngùng quay đầu nhìn thoáng qua Tư Đồ Tĩnh, không nói tiếp nữa.

+++

“Tam muội, muội không sao chứ?” Thấy Tư Đồ Tĩnh khập khiễng đi tới, Chu Doãn cảm thấy lòng phát đau, lo lắng nhìn nàng, đưa tay ra định đỡ.

“Đừng có đụng vào ta!” Tư Đồ Tĩnh hất tay Chu Doãn ra, khập khiễng đi tiếp.

“Tam muội! Muội!” Chu Doãn thấy Tư Đồ Tĩnh giận dỗi, cũng tức. Vì nàng, hắn nghĩ đủ cách đi nịnh nọt Văn Mị Nhi. Trước kia chỉ có Văn Mị Nhi lấy lòng hắn, làm gì có đường hắn đi nịnh Văn Mị Nhi. Giờ, vì Tư Đồ Tĩnh nàng, hắn đã đủ ép dạ cầu toàn rồi, sao nàng vẫn không biết cảm kích chứ!

“Được rồi, Tam muội, là do ta không tốt, ta không thuyết phục được Văn Mị Nhi thả muội xuất cung. Muội đừng tức giận, ta đưa muội về thoa thuốc, đầu gối của muội chắc chắn bị sưng rồi.” Chu Doãn vốn định quát Tư Đồ Tĩnh một trận, nhưng thấy vành mắt đo đỏ của Tư Đồ Tĩnh, cả ánh nhìn uất ức kia này, thì không tài nào phát nổi cục tức kia ra. Hắn đành hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút, mới ôn tồn hỏi thăm Tư Đồ Tĩnh.

“Ai cần ngươi đi nói giúp! Đi làm cung nữ cho Văn Mị Nhi là do ta nguyện ý, ai bảo ca ca ta muốn cưới muội muội của người ta, ngươi xen vào làm gì?” Tư Đồ Tĩnh không lĩnh tình, càng nói càng ức, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.

“Tam muội! Tam muội, muội đừng khóc, nhị ca nhất định…” Chu Doãn vừa thấy Tư Đồ Tĩnh rơi nước mắt đã cuống lên, lập tức cam đoan phải cứu nàng ra ngoài.

“Không cần ngươi xen vào!” Tư Đồ Tĩnh nghe Chu Doãn lại định đi tìm Mị Nhi, không khỏi tức giận quát Chu Doãn.

“Tam muội…” Nhất thời, hai người đều ngẩn ra.

Tư Đồ Tĩnh sửng sốt một chút, khập khiễng chạy đi.

Chu Doãn đứng nguyên đó, nhìn bóng lưng nàng mà sững sờ.

+++

Càng gần đến hôn kỳ của Văn Tường, tôi lại càng khẩn trương.

Đúng vậy, tôi định hôm Văn Tường cử hành hôn lễ thì chạy trốn. Tôi đi tham dự hôn lễ của muội muội duy nhất, đương nhiên là Chu Doãn và Thái hậu sẽ không ngăn cản. Hơn thế, hôn lễ thì người đến kẻ đi, sẽ không ai chú ý tới tôi lén trốn đi. Đến lúc có người phát hiện thì tôi đã cao chạy xa bay rồi.

Ngay lúc tôi ngóng trông hôn lễ của Văn Tường, Tư Đồ Tĩnh cũng mong đợi. Cũng đúng, vì nàng ta ở trong cung thật sự không thoải mái. Ai trong cung cũng biết tôi ghét nàng ta, nên cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt. Ai cũng xa lánh nàng ta, ăn cũng chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, ngủ cũng không được yên giấc. Người trong cung được Lục Nhi chỉ điểm, đều biết nàng ta có võ công, cho nên không hề xung đột thân thể hay ngôn ngữ gì với nàng ta, đều coi nàng ta là người trong suốt. Nhưng thứ Tư Đồ Tĩnh không thể chịu đựng nhất chính là điều này: nàng ta tình nguyện có người đụng độ với mình, còn hơn là làm người trong suốt.

Đương nhiên, có người vui có kẻ sầu. An Ninh lại không hy vọng Văn Tường cử hành hôn lễ nhanh như vậy, bởi vì lúc Văn Tường thành hôn, thời gian Bạch Vân Phi ở trong cung cũng sẽ kết thúc. Mấy ngày nay An Ninh và Bạch Vân Phi chung đụng với nhau không tồi, Bạch Vân Phi sẽ không luôn luôn nói mình không xứng với An Ninh, cũng không nhắc đến Tư Đồ Tĩnh. An Ninh phát cáu với hắn, Bạch Vân Phi cũng sẽ không nhường nhịn suốt; hai người môi thương lưỡi chiến, cãi nhau ỏm tỏi, vậy mà lại cãi ra tình cảm! Bạch Vân Phi dù chưa yêu An Ninh, nhưng cũng không còn thấy An Ninh cái gì cũng sai nữa; mà An Ninh thì lại càng quyết tâm phải có được Bạch Vân Phi!

Có thể thường xuyên nghe được đối thoại như thế này trong cung An Ninh:

“Bạch Vân Phi, nghe đồn thế tử Vân Nam Vương Bạch Vân Phi võ công bất phàm, hôm nay gặp mặt, có vẻ chẳng có gì đặc biệt nhỉ? Ngay cả thị vệ của bản công chúa cũng đánh không lại!” An Ninh nhìn Bạch Vân Phi chật vật, trên mặt lại chỉ có nụ cười trên nỗi đau của người khác.

“Công chúa nói đùa, dù công phu của Bạch Vân Phi có tốt cỡ nào, cũng không địch được cả đám thị vệ của công chúa nha!” Ngụ ý, không phải công phu của bản thiếu gia không tốt, mà là công chúa ngài lấy nhiều khi ít!

“Ai ~ chúng ta đã nói với nhau rồi mà, ngươi đơn đả độc đấu với thị vệ của ta. Bây giờ ngươi lại đổi ý, thì còn gọi gì là hảo hán nữa!” An Ninh giương cằm lên nhìn Bạch Vân Phi.

“Đây mà ngài gọi là đơn đả độc đấu sao?” Bạch Vân Phi có phần buồn bực.

“Sao lại không phải, một mình ngươi độc đấu với đám thị vệ của ta, không đúng à?” An Ninh vẻ mặt vô (số) tội.

“…” Bạch Vân Phi cạn lời.

An Ninh cười trộm, biểu tỷ dạy rất đúng, ai bảo Bạch Vân Phi ngươi dám càn rỡ, tưởng võ công cao là hay à! ╭(╯^╰)╮

Nhưng mà, cách thời gian Bạch Vân Phi rời cung càng ngày càng gần, An Ninh không khỏi oán trách Mị Nhi, sao lại định thời gian ngắn như vậy? Nếu dài thêm một chút…

Nhưng bất kể An Ninh bất mãn cỡ nào, hôn kỳ của Văn Tường vẫn tới…