Ta là Văn Mị Nhi

Chương 27




“Tư Đồ tiểu thư, xin đừng quên thân phận của ngươi bây giờ. Ngươi hiện tại chỉ là một cung nữ, chưa từng nghe nói cung nữ cũng có nha hoàn đó, không biết đây là quy củ ở đâu vậy?” Tôi thong dong nhìn Tư Đồ Tĩnh, rất dịu dàng nói.

“Ta…” A Liên tiến lên một bước định nói chuyện.

“Lớn mật, nương nương hỏi ngươi à? Ai cho phép ngươi tự đáp lời!” Lục Nhi quát.

“Văn Quý phi, chuyện này không liên quan tới A Liên, ngươi đừng làm khó nàng!” Tư Đồ Tĩnh chắn trước mặt A Liên.

“Ta rất bận rộn, không rảnh đi làm khó một tiểu nha đầu. Mà ta cũng chỉ cần một cung nữ là ngươi là đủ, không cần nuôi thêm đâu!” Tôi giơ ngón trỏ lên, lắc lắc với nàng ta.

“Không được, ta muốn…” A Liên cuống lên.

“A Liên! Ta sẽ đưa A Liên về!” Tư Đồ Tĩnh hít sâu một hơi, nhìn tôi nói.

“Tư Đồ Tĩnh, ta nghĩ ta cần nhắc nhở ngươi một chút, tránh việc ngươi đụng phải quý nhân. Cung nữ trong cung đều phải tự xưng nô tỳ, ngươi vẫn nên sửa đi.” Nói xong, tôi tiêu sái rời đi.

Được rồi, tôi chỉ không thích thấy cái dáng vẻ được chiều chuộng đến hành xử bừa bãi của nàng ta. Nàng ta là tiểu thư phủ tướng quân, lại có thể sống tiêu sái phóng khoáng, không bị ràng buộc. Vậy dựa vào đâu mà tôi lại bị vây trong cung, cẩn thận từng li từng tí, lo cái này sợ cái kia, còn phải lấy lòng người nọ nịnh nọt người khác.

+++

“Biểu muội, ha ha, gần đây tâm trạng muội có vẻ tốt ha?” Chu Doãn vào Lãm Nguyệt cung, gượng cười ngồi một lúc, thấy tôi không hỏi hắn đến có việc gì, đành tự mở miệng.

“Cũng không tệ lắm ạ.” Mắt tôi nhìn chằm chằm vào sách, không hề dịch chuyển một li.

“Mị Nhi, chuyện lần trước là do ta không đúng. Nhưng Tư Đồ Tĩnh dù sao cũng là nữ nhi của Đại tướng quân, muội đối xử với nàng ấy như thế cũng không tốt lắm đâu? Nhất là, sau này Văn Tường phải sống ở Tư Đồ gia, muội lại đắc tội Tư Đồ gia, vậy sau này Văn Tường phải làm sao?” Chu Doãn nói, ý vị sâu xa.

“Dễ thôi mà! Nếu Tư Đồ Kiếm Nam dám ức hiếp Văn Tường, thì để Văn Tường bỏ hắn. Đầy người muốn cưới nữ nhi Văn gia mà không được, sao Văn Tường phải lo không gả được đi? Nếu Văn Tường không nguyện ý bỏ hắn, thì rõ ràng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh – đó là lựa chọn của chính muội ấy, ta cũng không tiện nhúng tay.” Tôi lật một trang sách, thuận tay cầm một miếng bánh lên ăn. Tuy rằng vừa ăn vừa đọc sách không phải thói quen tốt, nhưng tôi vẫn thích như thế.

“Mị Nhi, nhưng Tư Đồ Tĩnh cũng biết sai rồi mà! Mấy hôm nay nàng ấy cũng chịu không ít khổ rồi, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, còn phải làm một đống việc…” Chu Doãn ngồi đó ba la bô lô một hồi lâu, nhiễu tai tôi đến nỗi không đọc nổi sách.

“Được thôi, chỉ cần ngài đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ điều Tư Đồ Tĩnh đến bên cạnh ta, thì nàng ta không cần phải làm việc khổ cực như vậy nữa, ngài thấy thế nào?” Tôi để sách xuống, nhìn Chu Doãn.

“Điều kiện gì?” Chu Doãn nghe xong vội vàng hỏi.

“Ta muốn xuất cung một chuyến, đi thăm Văn Tường một chút. Mấy ngày trước Văn Tường muốn gặp ta, ta cho là muội ấy định cầu tình cho Tư Đồ Tĩnh nên không gặp, đuổi muội ấy đi. Bây giờ muội ấy sắp gả rồi, ta muốn đi thăm muội ấy.” Tôi nói.

“Được!” Chu Doãn rất sảng khoái chấp thuận. Hừ, ta biết mà, vì Tư Đồ Tĩnh, ngươi nhất định sẽ đáp ứng. Đến lúc biết ta định đi làm gì, hi vọng trái tim của ngươi vẫn có thể chịu được!

+++

“Lục Nhi! Tại sao, tại sao em lại ở đây?!” Thấy Lục Nhi bỗng nhiên xuất hiện, tôi rất giật mình. Lần này xuất cung, tôi công khai là đi gặp Văn Tường, thực tế là đang chuẩn bị chạy trốn. Phải biết rằng, dù ở niên đại nào, thì không có tiền vẫn là không có tất cả đó! Cho nên, tôi phải đi gửi tiền vào tiền trang.

Tôi vẫn cho là mình làm rất bí mật. Thị vệ mang theo lần xuất cung này cũng bị tôi vứt lại trong phủ, người hầu tôi cũng không cho theo, chỉ vì để không bị phát hiện. Không ngờ lại bị Lục Nhi phát giác!

“Lục Nhi, em, em…” Chúng tôi vào một quán trà ngồi. Tôi chần chừ mở miệng, không biết Lục Nhi có phát hiện gì không.

“Tiểu thư muốn thoát khỏi cái lồng giam đó.” Lục Nhi mở miệng nói.

“Lục Nhi!” Tôi cả kinh đứng dậy, làm đổ cả chén trà trên bàn. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là: em ấy đã biết! Em ấy biết mất rồi! Tôi nên làm gì? Giết người diệt khẩu, rồi hủy thi diệt tích? Trời ạ, tôi đang nghĩ gì thế?! Tôi lắc đầu cho rơi hết đống suy nghĩ linh tinh vớ vẩn trong đầu ra.

“Tiểu thư dẫn Lục Nhi đi theo với!” Câu tiếp theo của Lục Nhi khiến tôi hoàn toàn không thể tin nổi vào lỗ tai của mình. Em ấy đang nói gì vậy? Để tôi dẫn em ấy theo? Là do tôi nghe nhầm, hay là em ấy điên rồi? Tôi nhìn em ấy, không thể tin nổi.

“Tiểu thư đã sớm muốn rời đi rồi đúng không ạ? Em thấy tiểu thư thay đổi từng ngày, từ lúc trong mắt chỉ có Hoàng… chỉ có cô gia, đến khi càng ngày càng thờ ơ, rồi bây giờ muốn chạy trốn…” Lục Nhi bỏ qua nỗi khiếp sợ của tôi, tiếp tục trần thuật.

Thì ra em ấy biết hết, vậy những người khác có biết không? Xem ra, nhất định phải chạy trốn rồi!

“Lục Nhi…” Tôi từ từ ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm, tự an ủi một chút, “Em biết đi theo ta ra ngoài sẽ có kết cục gì không?”

“Biết ạ. Lục Nhi không cha không mẹ, cũng không có thân nhân nào khác. Được phân đến chỗ tiểu thư để hầu hạ, mặc dù trước kia tiểu thư đối xử không tốt với Lục Nhi; song chỉ chịu khổ một chút, chứ tất cả mọi người vẫn còn mạng mà sống. Về sau, Lục Nhi biết, tiểu thư thật sự đối xử tử tế với Lục Nhi. Lục Nhi cũng không phải loại người thiện lương đến mức tiểu thư vừa đối xử tốt với ta một tí, ta đã lấy mệnh báo đáp. Lục Nhi muốn rời đi với tiểu thư, một là vì không nỡ tiểu thư, hai là vì bản thân Lục Nhi cũng muốn thoát khỏi cái lồng giam đó!”

Theo giọng nói êm tai của Lục Nhi, tôi cũng biết Lục Nhi là bị người bán vào trong cung làm cung nữ. Bản thân em ấy vô cùng chán ghét chốn hoàng cung, song lại không dám, cũng không trốn thoát được. Cho nên em ấy mới mượn cơ hội này, đánh cược một ván: thắng thì tự do, dù vẫn làm nha hoàn; thua, thì cùng lắm là một cái mạng, dù sao em ấy cũng chẳng có thân nhân nào mà liên lụy.

“Lục Nhi, em có chắc chắn không? Cung… ý ta là, mặc dù nơi đó có rất nhiều quy củ, nhưng ít ra sẽ không phải trải qua kiếp đào vong màn trời chiếu đất.” Dù nghe Lục Nhi thuật lại nguyên nhân, tôi vẫn cần xác nhận lại.

“Tiểu thư, Lục Nhi đã nghĩ từ lâu lắm rồi. Từ lúc thấy tiểu thư có ý định này, Lục Nhi đã bắt đầu nghĩ rồi.” Lục Nhi nhìn tôi. Sự kiên định hiện rõ trong ánh mắt em ấy khiến tôi không nói thêm được gì, chỉ đành nâng chén trà lên uống.

Bất kể thế nào, tôi cũng muốn trốn đi. Giờ có thêm một Lục Nhi, không chừng lại là chuyện tốt. Em ấy là một cổ nhân điển hình, sẽ biết nhiều hơn cái người chỉ xem đời sống cổ đại qua TV là tôi đây nhiều. Hơn nữa, Lục Nhi là một nha đầu thông minh, có em ấy, tôi cũng sẽ có cảm giác an toàn hơn. Dù sao cũng tốt hơn là đâm đầu lung tung ở thời cổ đại xa lạ này nhiều.

+++

“Trần Lâm, ngươi nói xem, sao Mị Nhi lại tra tấn Tam muội?” Chu Doãn đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong Ngự thư phòng, đảo cho Trần Lâm phát choáng.

“Hoàng thượng, không phải ngài đã nói Tiểu Long Hà kia là một nữ nhân có sức công kích sao ạ? Trước đó, ngài còn định dùng nàng ấy để đối phó Văn Quý phi; song sau đấy Văn Quý phi thu liễm tính tình đi nhiều nên ngài mới thôi. Bây giờ, chưa chắc Tiểu Long Hà đã đối phó được Văn Quý phi đâu ạ?” Trần Lâm bị Chu Doãn đảo qua đảo lại phát khó cả chịu, đành lên tiếng.

“Là trẫm sai. Trẫm thấy Văn Mị Nhi còn có sức công kích hơn Tiểu Long Hà. Bây giờ Tam muội lại có nhược điểm trong tay nàng ấy, chỉ sợ…” Chu Doãn lắc đầu. Sao trước kia lại không phát hiện Mị Nhi hung hãn như vậy chứ? Mặc dù hơi bưu hãn, nhưng chỉ cần không phải đối với mình, thì vẫn rất thú vị đấy chứ ~ chết tiệt! Ta đang nghĩ gì vậy!

“Hoàng thượng, sau này ngài cũng không nên đi thăm Tư Đồ tiểu thư nhiều quá ạ.” Trần Lâm bỗng nói một câu khiến Chu Doãn chấn động.