Một lời nói, làm cho văn miếu tĩnh mịch nổ tung.
So sánh thiên kiêu Vũ gia với kỹ nữ, sao mà cuồng vọng quá thể?
Nhưng giọng nói hời hợt của Từ công tử lại như đang biểu lộ đây là chuyện đương nhiên!
“A... Ta muốn giết ngươi!”
Vũ Quân Cơ điên cuồng gầm thét, con mắt đỏ lên, giống như một con mãnh thú tức giận hổn hển đang muốn nuốt chửng nhân loại.
Ông!
Khí huyết quanh thân sôi trào mãnh liệt, lại bị một chân hung hăng giẫm xuống.
“Khương Thái tử, đây chính là trủng hổ ư?”
Từ Bắc Vọng giẫm lên mặt Vũ Quân Cơ, ánh mắt nhìn về phía xe liễn của Sở quốc ở phía xa.
Yết hầu Khương Vô Kỵ căng lên, hơi im lặng, sau đó giả bộ trấn định nói: “Con mèo bệnh mất mặt xấu hổ mà thôi.”
Mặc dù như thế, hắn ta cũng có thể nghe được thanh âm của mình khàn khàn.
Từ ác liêu!
Mẹ nhà nó quá ác!
Một chiêu này của hắn, ngay cả bản vương cũng rất khó cản, đừng nói là một con mèo bệnh ngu dốt không biết sợ người.
Cảnh tượng trên võ đài đã làm tất cả mọi người có mặt ở đây trở nên khiếp sợ!
Thiên kiêu mạnh nhất của Vũ gia lại bị giẫm đạp như sâu kiến ven đường.
Hơn nữa còn bị giẫm lên trên mặt trước mắt bao người!!!
Bên trong phượng liễn lộng lẫy, cả người Thiên Hậu đế quốc như bị rơi vào hầm băng!
Chân tay bà ta trở nên lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm, khuôn mặt bao phủ vẻ lo lắng trầm trọng, thậm chí bắt đầu vặn vẹo.
Khi bắt gặp từng ánh mắt của quan to quan nhỏ triều đình, Vũ Chiếu cảm thấy khuất nhục vạn phần, biểu lộ khó xử đến cực điểm.
Bại!
Thiên kiêu Vũ gia được bà ký thác kỳ vọng, gần như thất bại không thể chống cự, chẳng khác nào khiến cho Vũ gia trần truồng trước mặt mọi người!
Sao không xấu hổ cho được?
Đám người Vũ gia phần phật lửa giận, ngũ tạng lục phủ bắt đầu vặn vẹo, ai nấy đều cảm thấy bản thân sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có thời khắc nào khuất nhục bằng lúc này.
Vũ Thừa Tư là người tức giận nhất, toàn thân ông ta run rẩy, cơ hàm hai bên khuôn mặt lồi nhô lên, đây là đang biểu lộ sự phẫn nộ đến cực hạn.
Ông ta hận không thể băm vằm Từ ác liêu thành ngàn mảnh, sau đó nghiền xương hắn ta thành tro tàn.
“Đấu với Từ Bắc Vọng ta, ngươi xứng sao?”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng lạnh dần, chân khí hiện lên ở lòng bàn chân, trực tiếp giẫm gãy mũi Vũ Quân Cơ.
Cảm thụ được người dưới chân điên cuồng giãy dụa, hắn hờ hững nói: “Muốn để ta giẫm chết ngươi ư?”
Vừa dứt lời.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát nghiêm khắc.
Vũ Chiếu đứng bật dậy, nhận ra sự thất thố của mình, ngữ khí chợt hoãn lại: “Chỉ là giao đấu luận bàn, ngươi nên dừng tay đúng lúc.”
Dừng tay đúng lúc?
Quần thần cúi thấp đầu, bọn hắn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc khẩn trương, thậm chí là mất khống chế của Thiên Hậu!
Sau mà kiềm chế được chứ?
Mặc dù trủng hổ đã mất hết mặt mũi, nhưng dù gì Vũ gia cũng hao phí nhiều tài nguyên để bồi dưỡng cho hắn như vậy, cho nên bà ta không thể để hắn chết trong tay Từ ác liêu được.
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu.
Ầm!
Hắn thẳng chân đạp một cước lên lồng ngực Vũ Quân Cơ, xương cốt hắn ta đứt gãy từng đoạn.
Hắn bình tĩnh quan sát trủng hổ đang tức giận muốn phát cuồng, sau đó phát ra âm thanh hời hợt: “Bây giờ ta buông tha ngươi.”
“Về sau, mỗi lần gặp ta thì phải quỳ xuống cảm tạ vì đã không giết.”
Mấy chục vạn người hồi phục tinh thần, chỉ biết liếc mắt nhìn thân ảnh không ai bì nổi này.
Mặt mũi tính là gì?
Tôn nghiêm tính là gì?
Vì giữ được tính mạng, trủng hổ kiệt ngạo ngang ngược của Vũ gia co quắp như chó già ở dưới chân nam tử áo trắng.
Cũng không phải là Vũ Quân Cơ không mạnh, xét theo thực lực kinh khủng mà hắn đã phô bày lúc trước, ngoại trừ Khương Thái tử, hắn thừa sức nghiền ép tất cả các thiên kiêu trên bảng Thanh Vân.
Nhưng Vũ Quân Cơ lại gặp phải Từ công tử tuyệt đại phong hoa!
Cho dù ngươi có thể chất đặc thù, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm, thì cũng phải rơi vào cục diện trấn áp chặt chẽ, thậm chí còn không thể động đậy để đánh trả.
Toàn bộ quảng trường nơi Văn Miếu đã không có ai quan tâm đến Vũ Quân Cơ.
Một kẻ thất bại sẽ biến thành đề tài nói chuyện sau bữa cơm của võ giả Cửu Châu.
Còn bây giờ, tất cả các ánh mắt đều đang khóa chặt nam tử áo trắng, Từ Bắc Vọng chậm rãi quay người, nhìn về phía đội ngũ Sở quốc.
“Khương Thái tử, đấu một trận đi.”
m lượng tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ để quanh quẩn bên tai mỗi người.
Oanh!
Một câu nói gây nên sóng to gió lớn!
Tất cả các võ giả có mặt ở đây đeuè nắm chặt nắm đấm, nhiệt huyết sôi trào!
Nếu muốn thành tựu đỉnh cao nhất, vậy thì nhất định phải giẫm đạp thần thoại của thế hệ hiện nay là Khương Vô Kỵ! Đây chính là Từ công tử không ai địch nổi!
Kỳ tài ngút trời ngàn năm khó gặp của Sở quốc?
Vậy thì cứ đánh với Từ công tử chút đi!
Bầu không khí xung quanh liễn xa trở nên yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Ánh mắt thần tử và người đọc sách của Sở quốc vừa kích động vừa chờ mong.
Thừa dịp khí thế Từ Bắc Vọng đang trong thời khắc cường thịnh nhất, điện hạ chỉ cần dập tắt nó bằng một trận đánh oanh liệt, như vậy cũng đủ để đám người Đại Càn khắc cốt ghi tâm uy danh của Thái Tử Sở quốc.
Biểu lộ của Khương Vô Kỵ thản nhiên như cũ, trên người vẫn toát ra khí thế duy ngã độc tôn, hắn liếc xéo Từ Bắc Vọng: “Ngươi đang vũ nhục bản vương ư?”
Xoạt!
Cả quảng trường bắt đầu xôn xao!
Lời này có ý gì?
Ngươi đến kinh thành Đại Càn không phải là vì nghiền ép thế hệ trẻ tuổi ở đây ư?
Hiện tại Từ công tử đã cho ngươi cơ hội, sao lại nói hắn vũ nhục mình?
Khương Vô Kỵ “A” một tiếng, hình như không hề hứng thú: “Ngươi đã tiêu hao quá nhiều chiến lực, sao bản vương có thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn chứ?”
Oanh!
Mấy chục vạn người chấn kinh ngạc nhiên.
Lời lẽ tuy rất đường hoàng, nhưng nghe kiểu gì cũng giống như đang trốn tránh...
Nam tử áo trắng đứng chắp tay, mỉm cười: “Không sao.”
Khương Vô Kỵ híp mắt, thái độ rất cường ngạnh: “Ta hẹn ngươi tái chiến vào ngày khác, bản vương muốn trấn áp ngươi ở thời khắc toàn thịnh nhất của ngươi!”