Ngữ khí của Đệ Ngũ Cẩm Sương mang theo không thể thương lượng.
“Nương nương ép quá chặt, ti chức không viết ra được.”
Từ Bắc Vọng quả quyết gạt bỏ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương “A” một tiếng, lạnh lùng nói: “Hiện tại thì sao?”
Sàn nhà sáng loáng xuất hiện bình bình lọ lọ, đan khí mờ mịt, mùi thơm ngào ngạt, lượn lờ trong đại điện.
Oanh!
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện la bàn màu tím, dùng tốc độ khó mà tin nổi xoay tròn, ánh sáng bao phủ trên tảng đá.
Từ Bắc Vọng không kiềm chế được mà thầm than, đây mới là cách thúc giục bản thảo chính xác nhất.
“Rống —— ”
Tiếng gào thét trầm thấp của hung thú vang lên, khí tức hoang cổ tràn ngập, một con Đào Ngột bỗng nhiên nhe răng nanh máu tanh ra!
Thân thể huyết sát hư ảo xông lên trời, một trảo chụp về phía Từ Bắc Vọng.
Bành!
Lồng ngực Từ Bắc Vọng run rẩy, hai con ngươi bắn ra hung quang, động tác một trảo kia lặp lại trong đầu cực kì rõ ràng.
“Trừ phi ngươi có tinh huyết Đào Ngột, nếu không sử dụng chiến kỹ này nhất định phải lấy tinh huyết bản thân cung cấp nuôi dưỡng tảng đá.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thu hồi la bàn.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng đờ đẫn, không trả lời lại.
“Hừm?”
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh dần.
“Nương nương, ti chức đang ấp ủ tình tiết.”
Ông ông ông ông!
Từ Bắc Vọng lấy ra trang giấy, nghiên mực, mực nước, bút lông sói từ nhẫn trữ vật.
Hắn vận chuyển chân khí để nâng bút, mỗi khi hạ bút lại như đang nhập thần, một khắc cũng không ngừng tay.
“Rất tốt.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương biến mất không thấy gì nữa.
...
...
Bảy ngày sau.
“Hiện tại có thể cút.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương xuất hiện ở đại điện, sắc mặt khôi phục sự lạnh lùng vốn có.
Động tác viết sách của Từ Bắc Vọng dừng lại, hắn biết rằng Lão Đại đã mất đi hứng thú rồi.
Dù sao đi nữa, một khi lòng hiếu kỳ trôi qua, lối mòn của ngôn tình cẩu huyết đọc kiểu gì cũng sẽ chán.
Lần sau ta nên dùng cái gì để hấp dẫn nàng đây?
“Tuân mệnh!”
Từ Bắc Vọng rất hài lòng với những gì hắn thu hoạch, cáo từ rời đi.
“Chờ một chút.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thong thả bước đến, quan sát hắn: “Cái gì là tất đen?”
“Mấy quyển sách đều có thứ này.”
Đôi mắt xanh bích của nàng thâm thúy như sao trời, bên trong đó phản chiếu thần sắc khó xử của Từ Bắc Vọng.
“Là món vật mà nử tử bình thường hay mặc, ti chức cũng có thể chế tác, nương nương muốn ư?”
Từ Bắc Vọng rất bình tĩnh, kiệt lực áp chế không cho Lão Đại nhìn ra manh mối.
“Ngươi không thích hợp.”
Mặc dù Đệ Ngũ Cẩm Sương hiếu kỳ, nhưng cũng không truy đến cùng.
“Cút!”
Tay váy phất lên, Từ Bắc Vọng bay ngược ra.
….
….
Chạng vạng tối, dòng người đổ về Thừa Thiên Môn như thủy triều vào bờ.
Từ Bắc Vọng dừng bước chân lại, híp mắt liếc nhìn đám thư sinh xuất hiện từ bốn phương tám hướng.
Quái lạ.
Ánh sáng của tháp khí vận trên đầu mỗi người đều gia tăng không ít thì nhiều.
“Dừng lại!”
Từ Bắc Vọng tùy tiện chặn lại một người thư sinh trên đường: “Đi nơi nào?”
Thư sinh nhìn thấy gương mặt này, lập tức trở nên nịnh nọt nịnh bợ, hóp lưng lại như mèo rồi cung kính nói: “Từ công tử, văn miếu tổ chức buổi lễ triều thánh, những người đọc sách khắp Cửu Châu đều đang hội tụ về nơi đó.”
Từ Bắc Vọng mặt không đổi sắc, trong lòng thầm nghĩ.
Hay là mình cũng đến đó cho vui?
Chặn ngang cơ duyên của người khác, vốn là chuyện mà ta nên làm.
“Dẫn đường!”
Hắn quát lạnh một tiếng.
...
...
Tại quảng trường văn miếu, mấy bức tượng đá cao tới trăm trượng đứng sừng sững nơi đây, trải rộng khí tức tang thương xa xăm.
Từng tòa tượng được đắp nặn này, tất cả đều có dáng vẻ mũ cao áo rộng, khí độ nghiêm trang, mang tư thế đứng chắp tay, hoặc là đang cầm sách.
Bọn hắn đều đã từng lưu lại dấu vết huy hoàng trên sử sách Cửu Châu, được hàng vạn người đọc sách đời sau chiêm ngưỡng.
Ngoài khoảng sân rộng, dòng người nơi đây đông nghìn nghịt, kéo dài không dứt hơn mười dặm.
Cảnh tượng hùng vĩ chưa từng có!
Hôm nay không chỉ là ngày thịnh hội của những người đọc sách, sau khi buổi lễ cảm ngộ đạo lý Nho đạo kết thúc, nơi đây sẽ có một trận đọ sức kinh thế hãi tục!
Vũ gia Vũ Quân Cơ thiên kiêu đứng hạng nhất trên bảng Thanh Vân, Sở quốc Thái tử Khương Vô Kỵ khiêu chiến!
Thậm chí còn chủ động hạ chiến thư!
Cho dù tên thiên kiêu cuồng vọng tự đại này luôn muốn mượn cơ hội dương danh tạo thế, nhưng Vũ gia cũng không ngu xuẩn.
Bọn hắn đã dám khiêu chiến, chứng tỏ đã có chín phần chắc chắn!
Cơ hội tận mắt chứng kiến một trận chiến như thế, võ giả nào không nhiệt huyết sôi trào?
Vô số người đưa ánh mắt nhìn về phía võ đài trên cao.
Chính giữa võ đài là một cỗ phượng liễn vàng son lộng lẫy, bên trái còn có một nam tử áo đen đứng hầu.
Hắn ta có dung mạo rất bình thường, khi so với Khương Thái tử phong mang tất lộ (tài năng lộ rõ) kia chính là sự cách biệt giữa trời và đất.
Nhưng đôi mắt chim ưng của hắn lại lộ ra khí chất ngạo nghễ phi phàm!
Huống hồ, hắn ta đang đứng bên cạnh Thiên Hậu, điều này cũng đủ chứng minh hắn ta được coi trọng cỡ nào.
“Chỉ được thắng, không cho phép thua.”
Giọng nói ôn hòa truyền ra từ bên trong phượng liễn.
Sắc mặt Vũ Quân Cơ cũng không có chút biến hóa nào, hắn bình tĩnh nói: “Thiên Hậu, ngài chuẩn bị mở tiệc ăn mừng đi.”
Đáy mắt Vũ Chiếu lộ ra một tia tán thưởng không dễ dàng phát giác, tâm tính của tên vãn bối này vô cùng trầm ổn, không có bất kỳ tì vết nào.
Vũ Quân Cơ như có như không đưa mắt về nơi xa xăm.
Ta sinh ra là núi cao chứ không phải là dòng suối, ta đứng trên đỉnh núi nhìn xuống khe rãnh bình thường là các ngươi!
Đương nhiên ta không có khả năng thua!
Nếu không, Vũ gia chắc chắn sẽ bị các thế lực khác chế nhạo, mất hết thể diện, biến thành trò cười.
“Khương Vô Kỵ, ngươi sẽ là bàn đạp đầu tiên để ta quét ngang đám thiên kiêu cùng thế hệ!”