Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 85: Ấm áp thoải mái dễ chịu (1)




Thanh âm ôn nhuận truyền đến.

“Sở… Sở Phong.”

Tên kiếm khách gian nan nhấp nhô cổ họng.

Tên này cũng rất phù hợp với danh từ “phế vật”, Từ Bắc Vọng dạo bước đến trước người hắn, quan sát hắn ta: “Ta không phải người tốt, nhưng không làm được chuyện lấy oán trả ơn, ta nợ ngươi một ân tình.”

Sắc mặt Sở Phong triệt để trắng bệch, run giọng nói: “Không cần, không cần trả ân.”

Kẻ ác báo thù cũng có điểm dừng.

Kẻ ác báo ân cửa nát nhà tan!

Để bảo vệ tính mệnh, nhất định phải rời xa loại người này.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn ta mấy giây, đột nhiên trong lòng bàn tay tuôn ra chân khí, vỗ về phía Sở Phong.

Bành!

Xương cốt đứt gãy, máu tươi phun ra!

“Ha ha ha ha —— ”

Sở Phong đau đến sắp hôn mê, nội tâm trực tiếp sụp đổ, hắn cười ra nước mắt, giống như kẻ điên.

Trên cuộc đời này, vì sao lại tồn tại kẻ ác lãnh huyết tàn nhẫn như vậy?

Coi chúng sinh như sâu kiến cỏ rác, muốn giết thì giết, muốn tra tấn thì tra tấn!

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng nhíu mày, đáy mắt hơi có vẻ thất vọng.

Đoạt bảo thất bại!

Sở Phong này mặc dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng ít ra vẫn có một thanh kiếm rách Hoàng giai.

Theo quá trình bình thường, sau khi chà đạp hắn ta, hệ thống đoạt bảo sẽ trực tiếp cướp đoạt.

Nhưng bây giờ lại không có bất kỳ phản ứng nào, có nghĩa người này không phải thiên mệnh chi tử.

Diệp Thiên chín mươi bảy tầng, người này chín mươi hai tầng.

Giới hạn của thiên mệnh chi tử đến tột cùng là tầng thứ mấy?

“Đừng kêu!”

Từ Bắc Vọng quát lạnh một tiếng, vung ra ba món đồ từ nhẫn trữ vật, bình tĩnh nói: “Về sau gặp phải phiền phức không thể giải quyết được thì cứ tới tìm ta.”

Mặc dù không phải thiên mệnh chi tử, nhưng cũng là hạng người đại khí vận, nhất định phải chặn ngang cơ duyên của hắn ta.

Nước mắt Sở Phong không ngăn được chảy xuống, nội tâm điên cuồng gào thét: “Gặp ngươi, coi như ta xui xẻo tám đời!! Về sau nghe được tên của ngươi, ta tuyệt đối chạy trốn!”

Ánh mắt mơ hồ nhìn về phía đất bụi, bắt gặp một bản kiếm phổ, hai bình đan dược.

Trong chốc lát, ánh mắt trở nên chấn kinh, sau đó là cuồng hỉ!

[Thiên La Nhiễu Chỉ Kiếm phổ], Địa giai hạ phẩm!!

Hai bình đan dược chữa thương Huyền giai thượng phẩm!

“Điều này... điều này sao có thể!”

Sở Phong không để ý cơn đau kịch liệt nơi cánh tay, hắn gắt gao nắm lấy kiếm phổ, sục sôi nói:

“Từ công tử…”

“Từ công tử, tại hạ nguyện phụng ngươi làm chủ, làm tùy tùng cho ngươi!”

Thanh âm hưng phấn quanh quẩn vách núi, nam tử áo trắng sớm đã biến mất ở trong màn đêm.

….

….

Kinh thành, sáng sớm.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng!”

Trống Vũ Bảo vang lên thùng thùng, chiêng vàng Tất Lật cùng với các âm thanh lễ nhạc chậm rãi truyền đến từ ngoài thành.

Ầm ầm!

Mấy trăm kỵ sĩ vây quanh một cỗ liễn xa được đúc từ các loại nguyên liệu thiên tài địa bảo, phía trước là một con yêu thú đầu rắn thân ngựa đang kéo xe, thỉnh thoảng nó lại phát ra âm thanh như sấm sét.

“Mau nhìn, Thái tử Sở quốc giáng lâm!”

“Không hổ là hạng nhất Thanh Vân bảng, trận thế này rất khủng bố!”

“Nói qua nói lại, đám thiên kiêu khắp Đại Càn chúng ta có lẽ nên cảm thấy nhục nhã khi để Thái tử của một nước phụ thuộc chiếm lấy vị trí đầu bảng!”

Rất nhiều võ giả kinh thành nhìn thấy chiếc liễn xa kia, ai nấy đều trở nên chấn động.

Sở quốc nằm chếch một góc, diện tích chật hẹp nhỏ bé, vẻn vẹn chỉ bằng một vài quận huyện của Đại Càn. Nơi đó vẫn luôn tôn kính gọi Đại Càn là mẫu quốc, tuy thực lực quốc gia rất yếu, nhưng trong nước lại có một tòa Tắc Hạ Học Cung, mỗi đời cung chủ đều là cường giả Thánh Cảnh nhất phẩm!

Chính bởi vì cung chủ hùng mạnh như thế, khiến triều đình Đại Càn kiêng kị vô cùng, không dám thôn tính Sở quốc, ngay cả các quốc sách chế định liên quan cũng mong manh như lớp băng mỏng.

Dù sao thì một vị Thánh Cảnh rất khó giết chết, một khi hắn ta trả thù, bách tính Đại Càn nhất định rơi vào cảnh lầm than.

Sự cân bằng vi diệu này cứ thế được giữ gìn suốt bao đời qua, Sở quốc hàng năm triều cống, Đại Càn cũng không can thiệp nội tình chính trị trong Sở quốc.

Thái tử đương thời tên là Khương Vô Kỵ, tục truyền là người có thể chất thần bí, từ khi hắn mười tám tuổi đã quét ngang tất cả các thiên kiêu cùng thế hệ, ép cho đám người kia không thở nổi!

“Hi vọng trủng hổ của Vũ gia sẽ không để cho bản vương thất vọng. Nếu như hắn có thể chịu nổi một kích của ta, vậy thì cũng không tới mức nhàm chán.”

(*)trủng hổ: mãnh hổ trong mộ đá, ý chỉ tuyệt thế thiên tài ẩn nhẫn đợi thời quật khởi

Bên trong liễn xa, một vị nam tử ước chừng hai mươi hai tuổi, dung mạo hắn ta toát lên nét trong sáng thanh liêm, trên đầu đội kim quan (mão vàng), trên người khoác áo lông vũ màu đen, hoa văn nhật nguyệt, sơn hà, tinh huy xen lẫn vào nhau, cả người toát ra khí tức tôn quý khó nói thành lời.

Thiên Xu sẽ được mở cửa vào năm tiếp theo, trùng hợp ngay thời điểm xảy ra Đại Tranh Chi Thế, vì vậy, rất nhiều thiên kiêu lánh đời sẽ từ từ nổi lên mặt nước.

Khương Vô Kỵ hắn ta thân là người trẻ tuổi lộng lẫy nhất thời nay, có thể nói là thần thoại hình người trong cùng thế hệ, sao có thể không tạo thế dương danh chứ?

Trước tiên trấn áp trủng hổ không biết mùi đời, sau đó lại khiêu chiến các Thánh tử, Thánh nữ của những đạo giáo tiếng tăm!

Một đường bễ nghễ vô địch!

Bất kỳ kẻ nào đi chăng nữa, một khi gặp phải hắn ta, tất cả đều trở thành vật làm nền!

“Người kia chính là Tạ Nhược Hư của Tắc Hạ Học Cung, thiên kiêu đứng hạng ba trên bảng Thanh Vân!”

“Trong buổi lễ triều thánh ở văn miếu lần này, Tạ Nhược Hư chắc chắn sẽ chiếm hết mọi sự chú ý, thậm chí còn có thể giành được cơ hội hiểu thấu đáo đại đạo của Nho gia!”

“Đại Càn mênh mông vốn là vùng đất sản sinh Nho học viễn cổ, sao lại không có kẻ đọc sách Nho gia nào có thể áp chế nhuệ khí của hắn ta?”

“Nếu như văn khí đều bị người này cướp hết, vậy có nghĩa là văn khí của Đại Càn sẽ trở nên suy kiệt hay không?”

Một thư sinh đi bên cạnh liễn xa, áo to mũ rộng, tay cầm quạt lông, lấy khăn buộc đầu, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Cứ năm năm một lần, văn miếu cảm ứng sao Văn Khúc chòm Bắc Đẩu. Đến lúc đó, văn khí mênh mông lan tràn khắp nơi, Đại Càn sẽ tổ chức thánh lễ hành hương.

Người đọc sách từ khắp nơi trên Cửu Châu đều có thể đến văn miếu tại kinh thành cảm ngộ pho tượng thánh nhân, sau đó thu hoạch cơ duyên dựa vào ngộ tính thiên phú của bản thân.

Mà lần này, không ai có thể nổi bật hơn Tạ Nhược Hư của Tắc Hạ Học Cung!