Dáng dấp sao, có thể nói là một lời khó nói hết.
Khuôn mặt bầu bầu, mắt cá chết, lông mày cụt ngủn.
Hắn cung kính dò hỏi: “Cá chép tỷ tỷ, chiêu thức mới vừa rồi là gì vậy?”
Một tiếng tỷ tỷ khiến cho bím tóc sừng dê của nha đầu vểnh cả lên, nàng lầm bầm nói: “Thiên phú của ta, đúng lúc ta có muội muội ruột thịt…”
Từ Bắc Vọng liền hiểu ra, cảm ứng song sinh của cá chép, có thể đồng bộ được hình tượng.
Yêu thú có thể hóa hình người, cấp bậc thấp nhất là tứ giai, tương đương với tu vi tông sư của nhân loại.
“Tỷ tỷ tên là gì?”
Từ Bắc Vọng hỏi.
Nha đầu xụ mặt nói: “Ngư Tiểu Y.”
“Họ Ngư sao?”
Từ Bắc Vọng hoang mang: “Sao lại là họ Ngư?”
“Ngươi nói Ngư thái giám mập phù sao? Ông ta là Ngư Anh Vũ mà!”
Ngư Tiểu Y nũng nịu nói.
Tên thái giám hám của là một con cá?!
Ngư Anh Vũ, dân gian thường gọi là… Cá thần tài!
Vậy mà lại không phát hiện ra.
Từ Bắc Vọng quả thực sửng sốt: “Chẳng trách ông ta lại tu luyện công pháp kỳ quái thôn phệ vàng bạc này.”
“Đúng đúng.”
Ngư Tiểu Y gật đầu lia lịa, lại tức giận nói: “Đừng có đánh trống lảng, hành vi của ngươi vô cùng xấu xa!”
Từ Bắc Vọng đưa tay khoác lên vai nàng, dịu dàng hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì ở trấn Tứ Phương vậy?”
Ngư Tiểu Y cũng không giấu diếm, lập tức ra vẻ cụ non rồi nói: “Ta muốn đến cổ thành Trụy Long ở Tây Châu, dừng lại ở trấn Tứ Phương để đang ăn vặt một chút, không ngờ lại bắt gặp ngươi đang lớn lối.”
“Cổ thành Trụy Long?”
Từ Bắc Vọng nhìn nàng, “Nơi đó vốn là cấm địa. Theo như truyền thuyết, đó là nơi mai táng của chân long từ vạn năm trước đó.”
“Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn cá chép hóa rồng sao?”
Hóa rồng?
Sắc mặt của Ngư Tiểu Y có chút hưng phấm, bím tóc sừng dê lắc lắc: “Không thể nào, nương nương nói cơ duyên của ta đang ở nơi đó.”
Cơ duyên?
Từ Bắc Vọng chớp chớp, cơ duyên này thì hắn không dám cướp.
Từ Bắc Vọng thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Vậy chúc tỷ tỷ mọi việc đều thuận lợi.”
Nói xong liền chắp tay rời đi.
“Đứng lại!”
Ngư Tiểu Y cong môi, bộ dạng như hận không thể rèn sắt thành thép: “Ngươi không được ỷ thế hiếp người được! Ngươi xem, trong số các đại thiên kiêu, người nào cũng ẩn náu tu luyện, vậy mà ngươi cứ lấy nương nương ra làm chiêu bài để cáo mượn oai hùm.”
“Tốc độ tu luyện của ngươi không chậm hơn khi so với thiên kiêu, đúng lúc sắp có đại tranh chi thế (thế giới xảy ra tranh đoạt), ngươi nên thừa cơ mà quật khởi đi.”
Ta có cái khổ của ta mà. Hơn nữa, cảm thấy ỷ thế hiếp người thực sự thoải mái chết đi được… Nhưng Từ Bắc Vọng vẫn không nói gì.
Phàm là có huyết khí, tất sẽ có tâm đấu tranh.
Thế giới xảy ra tranh đoạt chính là thời điểm huy hoàng rực rỡ của đám thiên kiêu nhất, nhưng cũng là lúc mấy hạng người bình thường bỏ mạng trong bụi trần sử sách.
Ngư Tiểu Y chắp tay sau lưng,, đắc ý nói: “Không bao lâu nữa, Thiên Cơ Các sẽ công bố bảng Thiên Địa. Dựa vào thực lực của ngươi mà muốn xuất hiện trong bảng Thiên, thì chính là mộng tưởng hão huyền.”
Từ Bắc Vọng híp mắt.
Thiên Xu mở ra trước một khoảng thời gian, Thiên Cơ Các sẽ tuyên bố bảng Thiên Địa.
Bảng Địa chính là bảng Thanh Vân, nhưng các thiên kiêu thuộc đạo giáo tầm cỡ, môn phiệt vọng tộc,.. đều đang nhắm vào bảng Thiên!
Mười một năm trước, ba mươi sáu vị trí trên bảng Thiên.
Lão đại đánh bại hai mươi bảy, phế đi tám người!
Đệ Ngũ ma mữ quật khởi, quét sạch đám thiên kiêu cùng thế hệ, sau đó lấn lướt các trưởng bối đi trước với tốc độ khó mà tin được
Nàng chỉ mất vẻn vẹn mười một năm, đã khiến cho Cửu Châu bao phủ trong sương mờ.
Từ khi đại lục Cửu Châu khai thiên lập địa tới nay, chưa có người nào sở hữu tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy!
“Hiên Viên môn phiệt, có một thần tuấn Hiên Viên Trường Khanh.”
“Công Tôn Triết, hai mươi mốt tuổi, truyền nhân của Mặc Gia, người từng chế tạo ra cơ quan con rối có cấp bậc Ngũ phẩm đỉnh phong.”
“Thánh nữ hiện tại của Dao Trì thánh địa, Triều Khuynh Tuyệt; Cơ Minh Tuyệt của dòng tộc Cơ gia, từ nhỏ đã được nuôi trong thánh địa Lạc Hà Cung.”
“Chủng hổ sắp nhập thể của Võ gia, Võ Quân Cơ!”
“Nhạc chích quân tử, bang gia chi cơ, nhạc chích quân tử, vạn thọ vô kỳ.”
“Từ cái tên là có thể nhìn ra được dã tâm của Võ gia, bọn hắn đang hy vọng rằng người này có thể vượt qua đồng bối, thấy thanh thế oai nghiêm trợ giúp cơ nghiệp muôn đời của Võ Chiếu Lập.”
“...”
Ngư Tiểu Y nói liên tục, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn.
“Sao ánh mắt ngươi lại có vẻ tham lam vậy?”
Nàng nhíu đôi mày nhỏ xíu lại.
Nếu như là sợ hãi, nàng sẽ khinh bỉ.
Nếu như là hưng phấn, nàng sẽ tán thưởng.
Nhưng nếu là tham lam thế kia… Nàng cũng không rõ.
Từ Bắc Vọng thu lại tâm tình, sau đó lắc đầu.
Từng cơ duyên “hình người”, thiên phú dị bẩm, tài nguyên ngút trời!
Đều là của ta!
Mang đến đây hết đi!
“Ta thấy bộ dáng ngươi cũng dễ nhìn, cho nên mới nói ngươi nghe.”
Ngư Tiểu Y liếc nhìn hắn.
Từ Bắc Vọng khe khẽ cúi mặt, trên khuôn mặt nở nụ cười ấm áp.
Thực ra thì hắn biết rõ, cá chép có lòng tốt chỉ điểm, tiếp thêm động lực cho hắn.
Về phần vì sao lại biết được rõ ràng, Từ Bắc Vọng suy đoán, có lẽ là do bọn hắn đều là người của Phượng Khuyết.
“Được rồi, ta đi đây, cấm ỷ thế hiếp người đấy!”
Ngư Tiểu Y giơ nắm đấm lên, muốn đi.
“Chờ đã!”
Từ Bắc Vọng gọi nàng lại.
Ngư Tiểu Y hạ thấp giọng nói: “Ta không thể để lộ tung tích, nếu như bị đạo giáo viễn cổ phát hiện, chắc chắn ta sẽ bị đem đi hấp.”
Từ Bắc Vọng gật đầu, cầm lấy đuôi sam xoáy của nàng quay một vòng, sau đó vẫy tay từ biệt.
Ngư Tiểu Y chả hiểu gì cả, không trung tuôn ra bọt nước, sau đó biến mất.
Từ Bắc Vọng nhìn nàng rời đi, trong lòng thầm nghĩ. Ta đã sờ được cá chép, có thể đổi vận được không đây?