Nữ nhân nhỏ giọng khuyên nhủ, nàng ta ngược lại rất thức thời.
Hừ!
Càng nói như vậy, Tiết Đào càng khó đè nén lửa giận, cảm giác trên mặt đau rát!
“Ngươi suy nghĩ kỹ càng đi, vì một cây đàn đắc tội với Tiết thị?”
Hắn ta nắm chặt nắm đấm, ngữ khí bày ra uy hiếp lạnh như băng.
Bước chân Từ Bắc Vọng dừng lại, thần sắc vẫn trầm ổn lạnh nhạt, nói khẽ: “Đúng thế.”
Ầm!
Tiết Đào bừng bừng lửa giận, khuôn mặt phồng lên như màu quả cà khô.
“Công tử!”
Lão giả liếc mắt ra hiệu một cái.
Nhưng Tiết Đào đâu thèm quan tâm nhiều như vậy, khuất nhục ứ đọng đã sắp tràn ra, hung ác nói: “Bá phụ ta là phụ thần ở Nội Các, ngươi xác định...”
Lại nói một nửa.
Ầm!
Các Nhã Hiên tràn ngập huyết khí, một nắm tay ẩn chứa lực lượng kinh khủng như băng sơn đánh tới!
Không khí chấn động, nữ tử run rẩy.
Khuôn mặt Tiết Đào kịch biến, da đầu như muốn nổ tung, hàn khí vọt từ cột sống lên đến đỉnh đầu.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc!
“Ầm!”
Lão giả ném một tấm khiên tròn, chân khí Ngũ phẩm đỉnh phong tuôn ra, va chạm với một chưởng ở giữa không trung.
Oanh!
Bụi bặm ngập trời, lực phản chấn kinh khủng va lên người Tiết Đào.
“Phốc —— ”
Đầu Tiết Đào run rẩy dữ dội, đau đớn khiến sắc mặt hắn ta nhăn nhó, ọe ra máu tươi.
“Con chó con mèo nào cũng dám kêu gào với ta?”
Giọng nói hời hợt vang vọng ở lầu các.
Nữ tử rùng mình, gương mặt kiều mị hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Nếu như không có đón đỡ, vậy có phải nghĩa là Đào ca sẽ bị đập thành thịt nát hay không?
Người có tên, cây có bóng!
Hắn rốt cuộc là một nam nhân cường thế lãnh huyết cỡ nào?
Vài câu tranh cãi miệng lưỡi trực tiếp muốn giết người?
Quá kinh khủng!!
Bờ môi Tiết Đào run rẩy, cả người hồn bay phách lạc, vẫn chưa kịp bình tĩnh trở lại vì một chưởng kia.
“Làm càn!”
Sắc mặt lão giả cũng trở nên tái xanh, đáy mắt nở rộ sát cơ mãnh liệt, khiên tròn chứa đựng chân khí cuồn cuộn.
Lão giả cũng không ngờ kẻ này lại ngang ngược càn rỡ đến mức như vậy!
Nếu như công tử có chuyện bất trắc, lão cũng không sống nổi.
“Làm sao? Dám động thủ với ta?”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn không có một gợn sóng, giống như trời có sập xuống thì hắn cũng sẽ không cau mày.
Hắn dạo bước đến trước người lão giả, tùy ý nói: “Vậy đến giết ta đi.”
Lão giả sắc mặt dữ tợn, suýt nữa thì bộc phát toàn bộ sức mạnh!
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm lão ta mấy giây, sau đó lắc đầu rời đi, thanh âm lạnh lùng phiêu đãng bay tới.
“Nếu không sợ nương nương giết sạch Tiết gia ngươi, thì có thể cho ta một kích thật mạnh vào sau lưng.”
Một nháy mắt, thân thể lão giả cứng ngắc như sắt.
Tiếng nói giống như Minh phủ Địa Ngục xóa bỏ sát khí ngập trời của lão, thay vào đó là sợ hãi sâu tận xương tủy.
Đệ Ngũ Ma Đầu!
Nhìn bóng lưng kẻ ác đi xa, Tiết Đào nặng nề nện một quyền lên mặt đất, hận muốn phát cuồng!
…
…
Ao Cửu Châu.
Mắt thấy một màn này, mèo béo trừng lớn đôi mắt mèo, cá chép cũng nằm trên mặt nước không nhúc nhích.
Vô sỉ!
Gương mặt cao quý tuyệt mỹ của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn cứ thanh lãnh như cũ.
“Hắn ở bên ngoài đều làm những chuyện như vậy?”
Nụ cười nhếch môi giống như mang theo vài phần trêu tức, trong nháy mắt, sắc mặt khôi phục lãnh ý như băng sơn.
….
….
Hung danh của lão đại quả nhiên có chỗ tốt.
Mùi vị ỷ thế hiếp người thực sự khiến hắn nghiện chết đi được.
Vẻ mặt của Từ Bắc Vọng trở nên nghiền ngẫm, nhưng khi vừa rẽ qua khúc cua, con tim đột nhiên đập nhanh một hồi.
Bầu không khí nơi đây có chút quỷ dị.
“Từ Bắc Vọng.”
Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc truyền vào trong tai, giống như truyền tới từ trời sao mênh mông.
Từ Bắc Vọng giật mình, bộ dáng trở nên cung kính trong vô thức: “Ti chức bái kiến nương nương.”
Hắn cúi đầu, len lén hé mắt quan sát, xung quanh chỉ có một tiểu nha đầu mặc váy ngắn màu đỏ đang thổi bong bóng.
Nhưng giọng nói kia chắc chắn là lão đại!
“Bổn cung dạy ngươi như thế sao?”
Giọng nói không hề mang chút biểu cảm nào.
Từ Bắc Vọng thảng thốt, lẽ nào chuyện xấu của hắn đã bị lão đại phát hiện rồi sao?
Sao mà thế được?
Hắn cố ý cúi thấp đầu xuống, bộ dáng như đang kiểm điểm sâu sắc, chậm rãi nói: “Nương nương, ti chức biết sai, lần sau chắc chắn không như vậy nữa.”
Tĩnh mịch một hồi lâu, không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại.
“Nương nương?”
Không có động tĩnh.
“Ti chức cung tiễn nương nương.”
Giọng của Từ Bắc Vọng vang như chuông đồng, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút khiếp sợ sức mạnh thông thiên của lão đại.
Quả thực là đáng sợ!
Nhưng vào lúc này.
Ầm!
Một bóng dáng nhỏ đánh tới, không gian xung quanh bỗng dưng bắn ra bọt nước, yêu khí nồng nặc hóa thành vòng xoáy, như muốn thôn phệ cả vị nam tử áo trắng.
Từ Bắc Vọng như bị sét đánh, lớn tiếng quát lên: “Càn rỡ! Ta là người của nương nương, ngươi muốn bị đồ sát sao?”
Vù vù!
Vòng xoáy tản đi, tiểu nha đầu nắm thắt lưng, chu mỏ nói: “Quả nhiên là ngươi không biết sửa lỗi mà!”
Áp lực khiến hắn hít thở không thông lập tức biến mất, vẻ mặt của Từ Bắc Vọng lạnh lẽo.
“Dám trợn mắt với ta?”
Nha đầu hất hàm: “Ta sẽ đi mách nương nương.”
Nương nương?
Sự lạnh lẽo bao phủ Từ Bắc Vọng thoáng chốc tản đi, hắn nhìn chằm chằm nàng ta: “Ngươi là?”
Vù vù!
Một chiếc lệnh bài màu tím trôi nổi.
Từ Bắc Vọng lập tức dùng chân khí để thăm dò.
Không hề có danh tự, bên trong lại có một đuôi cá chéo đang quẫy động.
Tử bài của lão đại!
“Ta đã lớn chừng này, nhưng chưa thấy người nào lớn lối như ngươi! May mà ta đã bắt ngay tại trận, nếu không thì ngươi sẽ càng vô pháp vô thiên hơn nữa!”
“Ta thân là cá chép bên trong ao của nương nương, thật là đáng giận mà!”
Đôi chân ngắn củn của tiểu nha đầu bước tới, nàng ta quở trách bằng giọng điệu nghiêm khắc.