“Từ tiểu hữu, có phát giác được văn đảm trên người người này hay không?”
Ánh mắt hắn ta sáng rực, thanh âm khó mà kiềm chế vội vàng xao động.
Từ Bắc Vọng xem xét hắn ta mấy giây, thong thả bước chậm:
“Mơ hồ có văn khí, kẻ này rất quỷ dị, một tờ [Xuân Thu] kia có khả năng ở trên người hắn.”
Hắn ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói với giọng điệu ý vị sâu xa: “Chớ để cho Độn Thế Cốc nhanh chân đến trước, kẻo Khổng gia trở thành trò hề cho thiên hạ rồi.”
Sắc mặt Khổng Hoằng Hậu đột nhiên thay đổi, đang muốn truy kích.
“Thù lao thì sao? Nương nương đã cảnh cáo ta, khi đi ra ngoài bên ngoài cấm xen vào việc của người khác.”
“Ta đã phá lệ rồi, ngươi xem...”
Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn không có sóng gió chập trùng nào, tựa như đang nói một chuyện đương nhiên.
Ầm!
Một bình đan dược rơi xuống trên mặt đất, thân ảnh Khổng Hoằng Hậu biến mất ngay lập tức.
Từ Bắc Vọng ngồi trong tĩnh thất của Lạc Tuyết Lâu, trước mắt hắn là bốn món báu vật.
“Một bên cày bừa một bên thu hoạch, thành quả hiện tại đều là nhờ vào sự chăm chỉ cố gắng của ta.”
Từ Bắc Vọng cảm khái một tiếng, ống tay áo chợt phất nhẹ.
Một tấm thẻ tre phong cách cổ xưa màu vàng đỏ xuất hiện trong tay, bên trên thẻ treo viết đầy văn tự viễn cổ, giống như chữ tiểu triện lại như văn tự khoa đẩu.
Chính khí nho gia cuồn cuộn, ráng mây mờ mịt hiện lên, phiêu đãng lượn lờ xung quanh thẻ tre, Từ Bắc Vọng dường như có thể nhìn thấy hình ảnh tiên hiền Nho gia đang dạy học, kèm với đó là đủ loại dị tượng được phác hoạ ra.
“Một trang [Xuân Thu] chính là chí bảo Nho gia.”
Từ Bắc Vọng thu thẻ tre vào trong chiếc nhẫn trăng khuyết.
Vì để phòng ngừa phiền phức, hắn tạm thời sẽ không ngưng luyện Văn Đảm.
Chờ đến khi hồi kinh, trốn vào trong điện của nương nương, dù Khổng gia các ngươi có phát giác thì dám làm gì ta?
Hắn dời mắt về phía bình máu.
Một con côn trùng có hình dáng giống tằm dâu đang ngọ nguậy, thân thể tản phát ánh sáng xanh lục, hai bên cánh có hoa văn màu đỏ tươi.
Huyết Tàm Cổ!
Mấy trăm loại yêu trùng kịch độc bị nhốt cùng trong một chiếc vò bịt kín năm mươi năm, để bọn chúng tự cắn giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn một con có thể sống sót.
Áp dụng quy luật cạnh tranh trong xã hội để luyện ra cổ trùng kịch độc!
Từ Bắc Vọng híp mắt, hắn biết chắc đây chính là bảo vật của Độn Thế Cốc.
“Chuột tìm báu vật, khó trách bọn hắn dù có phải đào tung ba tấc đất cũng phải tìm được ngươi, ngươi đúng là trời sinh để làm chuyện xấu nha!”
Huyết Tàm Cổ bình thường đều sẽ có cổ trùng con và cổ trùng mẹ, mà con này là cổ trùng con. Để có thể thức tỉnh một người sở hữu thể chất âm độc đặc thù, nhất định phải có loại cổ độc này.
Cổ trùng mẹ chắc là đang ở trên người của thiên kiêu Độn Thế Cốc, có lẽ bọn hắn muốn tên thiên kiêu đó nhai nuốt cổ độc này để tôi luyện thể chất đạt đến trình độ hoàn mỹ.
Đáng tiếc là mưu đồ của Độn Thế cốc đã bị chuột tầm bảo phá hỏng.
Đối với những võ giả bình thường mà nói, chỉ cần mang theo Huyết Tàm Cổ bên người là có thể miễn nhiễm tuyệt đại đa số các loại kịch độc trên đời, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu trọng bảo (bảo vật quan trọng).
Nhưng Từ Bắc Vọng cảm nhận được huyết khí nhàn nhạt từ nó, thế là hắn lại muốn trực tiếp đem đi luyện hoá.
“Ta sẽ phối hợp thêm một chút đan thảo Huyết Sát, để xem có thể đột phá lên tầng thứ hai của Bắc Minh Thần Công hay không.”
Thần sắc của Từ Bắc Vọng có chút thoả mãn, tiếp tục thu bình máu vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó, hắn tiếp tục nhìn đến phía khối đá trụi lủi nho nhỏ, bên trên có khắc địa đồ của Đào Ngột.
Từ Bắc Vọng khẽ nhíu mày, lấy ra một tấm hướng dẫn thực địa Cửu Châu, bên trên không có đánh dấu địa phương này.
Hắn rót chân khí vào hòn đá, hào quang vàng sẫm lập tức loé lên, sau đó tắt dần.
“Giống y như mảnh vỡ kia, chuột tầm bảo luôn thíc sưu tầm mấy thứ đồ kỳ quái.”
Từ Bắc Vọng không tiếp tục dò xét, khi nào trở về rồi đi hỏi là lão đại là biết ngay.
Trên bàn lúc này chỉ còn một viên Hầu Nhi Quả.
Đây là viên đan dụng tác dụng đột phá tu vi vào khoảnh khắc mấu chốt, khiến chân nguyên trong cơ thể càng thêm tinh thuần.
Đáy mắt Từ Bắc Vọng chợt hiện lên tia chế nhạo, hắn thử phỏng đoán tâm tư của chuột tầm bảo.
Diệp Thiên không vội ăn những thứ này, có lẽ hắn muốn đợi đến trước lúc quyết đấu Đại Hội Võ Lâm rồi mới đột phá, sau đó giành chức vị quán quân, vang danh thiên hạ!
Che giấu bản lĩnh rồi sau đó lại làm ra vẻ ngầu lòi, rất hợp với phong cách giả heo ăn thịt hổ của nhân vật chính.
“Căn cơ cũng đã vững chắc, ta nên đột phá tu vi rồi.”
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng cười, sau đó lấy ra một giọt tinh tuỷ từ trong nhẫn trữ vật.