Hận ý, sát khí, phẫn nộ ngập trời tích lũy trong khoảng thời gian này bộc phát toàn bộ!
Keng!
Một thanh trường kiếm hỏa hồng sắc bỗng nhiên xuất hiện trên tay, giống như ngọn lửa như thiêu như đốt.
“Liều? Ngươi lấy cái gì để liều?”
Từ Bắc Vọng bình tĩnh vươn tay, kiếm quang bá đạo tuyệt luân kia đã bị hắn ta bóp nát dễ dàng như đang giỡn.
Lực phản chấn kinh khủng truyền lại, cánh tay của Diệp Thiên run bần bật, cơn đau dần lan tỏa, cả người giống như bị đá tảng đập vào mà bay ngang ra ngoài.
“Từ ác liêu, ta muốn ngươi chôn cùng, cùng nhau xuống Địa ngục!”
Khóe miệng Diệp Thiên ho ra máu, lại điên cuồng nhe răng cười.
Toàn bộ thân thể đột nhiên phình lên, cao gần năm trượng, giống như một ngọn núi cỡ nhỏ.
Sau lưng hắn ta tuôn ra huyết khí đỏ tươi, bành trướng kinh người, khuếch tán về bốn phía.
Cảnh tượng bất thình lình này đã chấn kinh tất cả đệ tử môn phái ở đây.
Đây là bí pháp thần thông gì?
Quá mạnh!
Khó trách Từ công tử nói tên này có chút quỷ dị, bởi vì thực lực của hắn ta tuyệt đối sẽ đoạt giải vô địch tại Đại Hội Võ lâm!
Không hiển sơn không lộ thủy, khiêm tốn ẩn núp, hắn ta đang giấu giếm điều gì?
“Xem ra thật sự là dụng ý khó dò.”
Thần sắc Từ Bắc Vọng không một gợn sóng, đánh ra một quyền.
Ầm ầm!!!
Sát khí trộn lẫn huyết khí bao phủ bốn phía, sau đó ngưng tụ thành biển máu ngập trời, sức mạnh đáng sợ khiến không trung chấn động.
Huyết khí của Diệp Thiên trong nháy mắt trở nên ảm đạm, sau đó bị nuốt chửng trong luồng sát khí đáng sợ kia!
“Kinh khủng!”
Con ngươi mọi người co lại thành một cây châm, thân thể bị huyết sát ngập trời tác động đến, run rẩy khó mà khống chế.
Đây mới là thực lực chân chính của Từ công tử ư?
Sức mạnh mênh mông, bất tận không dứt!
Diệp Thiên trở nên sợ hãi tột độ, nội tâm nồng đậm cảm giác tuyệt vọng, hắn thật sự mất hết lòng can đảm ban đầu!
Phốc!
Sau một khắc, thân thể hắn giống như là tiếp nhận sức mạnh của mười con voi, bảo vật hộ thể vỡ vụn, từng chiếc xương cốt vỡ nát, thất khiếu chảy ra huyết dịch đen nhánh.
“Muốn ta chôn cùng?”
Sát khí trên thân Từ Bắc Vọng tán đi, ngữ khí hời hợt, sau đó tung một cước vào mặt Diệp Thiên.
Bầu không khí bên bờ hồ rơi vào trầm mặc.
Đệ tử môn phái lại lần nữa rung động, nếu như bọn hắn đối mặt một cước này, có thể trực tiếp hóa thành bột mịn tro tàn hay không?
Cường hoành tuyệt luân!
Thiên kiêu Cửu Châu, ai có thể tranh phong với Từ công tử?
Diệp Thiên giống như người sắp chết đuối, khuôn mặt méo mó vặn vẹo.
Lần thứ nhất quỳ phục trên mặt đất, lần thứ hai bị giẫm lên mặt!
Hắn ta cảm nhận cơn khuất nhục sâu tận xương tủy, cùng với nỗi tuyệt vọng đến từ sâu trong linh hồn.
Phải bỏ mạng rồi sao?
Còn chưa đứng trên đỉnh Cửu Châu, còn chưa báo thù, ta không cam tâm!
Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng chân lại hung hăng đạp xuống, ý thức lại tiến vào nhẫn trữ vật của Diệp Thiên.
Quả nhiên có bốn loại đồ vật nằm trong góc.
Đoạt bảo thành công.
Hắn giống như tử thần bễ nghễ thế gian, lạnh lùng quan sát Diệp Thiên đang vùng vẫy giãy chết rồi tuyên án sinh tử cho hắn.
“Ừm?”
Chân khí cuồng bạo tuôn trào giữa các ngón tay, tay Từ Bắc Vọng biến thành trảo chụp vào mặt Diệp Thiên.
Tê!
Mặt nạ da người sống sờ sờ bị xé ra, lộ ra một gương mặt dính đầy máu tươi.
“Dịch dung? Lại là ngươi!?”
Từ Bắc Vọng quát lạnh, chợt đạp mạnh một cước, cả người Diệp Thiên như diều bị đứt dây, bay ra bên ngoài hơn mười trượng!
“Tướng mạo này...”
Ánh mắt đệ tử môn phái lộ ra vẻ chấn kinh, đây không phải là người trong bức vẽ truy nã của Độn Thế Cốc ư?
Ầm!
Tràng diện nhấc lên sóng to gió lớn, trong một cái chớp mắt, vô số người theo bản năng chạy về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên như rớt vào hầm băng, hắn không để ý tới cơn đau đớn toàn thân, lậo tức dùng chân khí còn thừa lại để vận dụng thân pháp Huyền giai.
Ta không thể chết!
Ta muốn xuyên phá trời cao, ta muốn ngạo thế Cửu Châu!
Phù văn hiện lên dưới lòng bàn chân, thân ảnh chạy trốn mặc dù có chút lảo đảo, nhưng tốc độ nhanh vô cùng.
“Mau đuổi theo!”
Từ Bắc Vọng lạnh mặt, toàn thân phát ra sát khí ngập trời.
Nhưng bước chân lại không xê dịch chút nào.
Nói đùa, chuột tầm bảo giống như vậy thế gian có mấy con? Sao dễ dàng để ngươi tuỳ tiện chết đi được.
Một cước này xem như cho ngươi đường sống, sinh cơ duy nhất của ngươi là trốn ở vực sâu núi Lang Gia.
Nơi đó yêu thú cấp cao hội tụ, người có cấp bậc tông sư lọt vào đó cũng phải chịu cảnh chết không toàn thây, nhưng ngươi là thiên mệnh chi tử, ở trong tuyệt cảnh có lẽ cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Nếu như chết thật, vậy thì chết thôi.
Ngay cả Thiên Đạo cũng không tiếp tục chiếu cố ngươi, ta còn cần ngươi làm gì?
Ầm!
Nơi xa có khí tức kinh khủng đánh tới, mấy thân ảnh trong nháy mắt lao đến, chính là Độn Thế cốc biết được tin tức.
“Là hắn ta?”
Nghiêm Lương cầm chân dung trong tay, đằng đằng sát khí.
Từ Bắc Vọng gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Đúng vậy, ta phát hiện người này hành tung lén lén lút lút, thế là thăm dò một phen, quả nhiên hắn ta đang đeo mặt nạ da người đặc chế.”
Ha hả!
Hai mắt Nghiêm Lương đều phiếm hồng, không nói hai lời muốn đuổi theo lấy lại bảo vật.
“Chờ một chút.”
Từ Bắc Vọng chắp tay phía sau, ngữ khí không cho phép bất cứ ai nghi ngờ: “Chúng ta không thân quen, ta đã vô tình trao đại ân cho Độn Thế Cốc, các ngươi nên đưa thù lao chứ?”
Sắc mặt ba người sau lưng Nghiêm Lương trở nên tái xanh, bọn họ hận không thể một đao băm vằm tên ác liêu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này!
“Làm phiền rồi!”
Nghiêm Lương không muốn giằng co, nổi giận gầm lên một tiếng, vất một bình đan dược xuống.
Sau đó bốn người hóa thành một đường cầu vồng, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.