Chưa nói đến đại diện của các Thần tộc Hoàng Kim đều tức giận đến mức thở hổn hển, ngay cả lão tổ tông của Nhật Bất Lạc cũng trầm mặt lạnh lùng.
Tên điên Thái Sơn đích thị là một tên súc sinh hàng thật giá thật, Tinh Không Bỉ Ngạn vốn dĩ là sự kiện lớn nhất vũ trụ, vậy mà hắn thì hay rồi, trốn biệt tích suốt một năm không lộ mặt.
“Chư vị đã đợi lâu rồi.”
Thanh âm ôn nhuận vang vọng khắp đại đạo, một cuộn tranh không hoàn chỉnh lướt qua tinh không với tốc độ khó tin, một nam ba nữ đang đứng sừng sững ở trên đó.
“Hai vị trí còn lại, mau đi theo ta.”
Nam tử áo trắng nhìn xuống đám đông với ánh mắt bình tĩnh.
Dùng hai vị trí Tinh Không Bỉ Ngạn để đổi lấy một đám cưới lộng lẫy của hắn và lão đại, tuyệt nhiên rất đáng giá.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không dùng được.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, hai nữ tử xinh đẹp không thể tả được lạnh lùng bước ra, chính là Vô Thiên Yếm Vãn và Thần Đồ Mộng Chi!
Không biết đó là nghiệt duyên hay là gì?
Áo bào trắng cấm kỵ cùng những nữ tử từng có mối duyên phận với hắn, vậy mà tất cả đã thực sự cùng nhau đổ bộ Tinh Không Bỉ Ngạn.
Trên thực tế, Thần tộc Hoàng Kim không thể làm gì được, những người trùng sinh đều đã bị giết, chỉ còn lại bảy người này.
Sau khi phân chia nhiều quyền lợi, Nhật Bất Lạc quyết định từ bỏ tiếp tục tranh đoạt, dù sao thì bọn họ cũng đã chiếm được hai vị trí, chưa kể tên điên Thái Sơn đã là một thủ lĩnh hoàn toàn xứng đáng.
Bọn bọ cũng không cần tham lam thêm nữa, thậm chí còn dẫn đến
Không cần thiết phải tham lam vô độ, gây ra trận chiến thù địch và thậm chí thảo phạt lẫn nhau giữa các Thần tộc Hoàng Kim.
Mà ba người trùng sinh còn lại đều đã bị gãy nhiều mảnh trên cơ thể, không thể phục hồi trong vòng một trăm năm, vì vậy bọn họ chỉ có thể lựa chọn ở lại vũ trụ này.
Không nghi ngờ gì nữa, Vô Thiên Yếm Vãn và Thần Đồ Mộng Chi nhân cơ hội để trổ hết tài năng của mình.
Các Thần tộc đều nhìn về phía Hoàng Cẩm Sương, nhưng chỉ trông thấy một đôi má ngọc bích hoàn hảo không hề dao động cảm xúc.
Chỉ cần Hoàng Cẩm Sương không cố ý nhắm vào bọn họ, hai nữ tử kia ắt hẳn sẽ có thể đi tới thành Nguyên Thủy Thánh trong truyền thuyết.
“Còn nhắn nhủ gì nữa sao?”
Từ Bắc Vọng vô cảm như cũ, hắn đương nhiên không có một chút rung cảm nào với hai nữ tử kia. Xét từ góc độ thực tế mà nói, bọn họ không thể sánh vai với lão đại, chưa kể bản tính chiếm hữu của nàng ấy còn đáng sợ đến như vậy.
“Bắc Vọng, xin hãy bảo vệ vinh quang của vũ trụ chư thiên, tiêu diệt toàn bộ thiên kiêu của một phương vũ trụ khác, sau đó tìm ra toạ độ không gian kết nối giữa hai phương vũ trụ.”
Một lão tổ tông Nhật Bất Lạc bình tĩnh nói ra, trong lòng hy vọng rằng tên điên này sẽ lấy đại cục làm trọng.
Về phần Vô Cực Nhất và Thái Sơ Lan, bọn họ đều bị các trưởng lão nhà mình nhìn chằm chằm, ai nấy cũng âm thầm quyết tâm phải tìm ra dấu vết của thời đại Thủy Khư.
Thủy Khư bí ẩn, đây mới là mục tiêu cuối cùng của Tinh Không Bỉ Ngạn, nếu có thể nhìn trộm được một góc của nó, vậy thì mới có thể đạt được sự trường sinh bất lão theo đúng nghĩa.
“Đi thôi!”
Trăm triệu ánh sao đột nhiên tuôn ra, nam tử áo trắng hóa thành sao chổi sáng ngời, dung nhập vào bên trong cổ lộ, thản nhiên ngồi ở trên vương toạ chính giữa.
Dưới sự mong đợi của hàng trăm triệu sinh linh trong chư thiên, bảy người còn lại cũng lần lượt đáp xuống thiên không Bỉ Ngạn.
Vô số giọng nói bí ẩn vang lên từ vũ trụ sâu thẳm, dường như muốn diễn hoá những vết tích từ trước thời đại Thần Thoại, một vài bức tranh giáng xuống bầu trời đầy sao.
Cổ lộ Tinh Không Bỉ Ngạn bỗng nhiên tiêu tán, tám toà vương toạ biến mất không thấy gì nữa.
Bầu trời dầm dề ẩm ướt đã bị phá hoại triệt để.
Tám người vừa đặt chân đến Tinh Không Bỉ Ngạn, ánh sao sáng chói bỗng chốc tan biến, màn mưa xám xịt xối xả giăng lối, cổ lộ ẩn tàng biến thành một con đường lầy lội, mỗi bước đi đều xen lẫn những dòng phù văn huyền bí.
Một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm khắp con đường, cả tám người đều không nói câu nào với nhau.
Đột nhiên.
“A?”
Miêu Khả Ái dường như nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào đầu vai của tiểu phôi đản: “Hình như có kẻ đang theo dõi ngươi.”
Lời nói vừa dứt, một con quạ thanh tú nhỏ nhắn đậu trên vai Từ Bắc Vọng, đôi con ngươi đen láy có chút đờ đẫn.
Mọi người đều chấn kinh.
“Mai Nhật Tiên Tri?” Thái Sơ Lan tỏ vẻ hoài nghi.
Con quạ này là sinh vật được tôn thờ nhất cả chư thiên vạn vực!
Mỗi khi thảm họa của kỉ nguyên sắp ập đến, nó đều có thể đưa ra lời cảnh báo, nhắc nhở các sinh linh trong chư thiên chuẩn bị ứng phó thảm họa.
Từ thời thần thoại đến nay, con vật này đã cứu sống hàng trăm triệu sinh mạng.
Nhưng tại sao bây giờ nó lại xuất hiện tại Tinh Không Bỉ Ngạn?
Chưa kể, Mai Nhật Tiên Tri hoàn toàn không thuộc về thời đại này, tại sao lại có thể tiến vào Bỉ Ngạn, thậm chí còn đậu trên vai của Từ Bắc Vọng, nó rốt cuộc muốn làm gì?
Đám người chìm trong màn sương mù dày đặc, bước chân dường như khựng lại.