Chín vầng Đại Nhật huy hoàng lộng lẫy kéo theo một cỗ liễn xa bạch ngọc, lao ra Xích Ô Cổ Tinh với tốc độ cực nhanh, ánh sáng đỏ vô cùng vô tận trải dài dưới chân bọn họ.
Những loài thú hoang từng sống hàng trăm triệu năm nhận nhiệm vụ hộ tống và nghênh đón, những thân ảnh mơ hồ của các đại nhân vật đứng đầu chư thiên giới lần lượt xuất hiện dưới bầu trời đầy sao.
Chủ nhân Thiên Đình, Quốc chủ Vĩnh Hằng Quốc Độ, những người đứng đầu các Thần tộc lớn, cũng như vô số hóa thạch sống.
Hơn ba trăm Đạo Quân được điều động đến đây, khiến cho Dải ngân hà bị chia thành hai nửa, bọn họ đi đến nơi nào đều khiến sương mù hỗn loạn ở nơi đó đều đông đặc lại.
Mặc dù hôm nay là ngày đại hỉ, nhưng khuôn mặt của mọi người đều không hiển hiện bất kỳ ý cười nào, chỉ có sự ảm đạm và đau buồn.
Không có cách nào khác, tên điên Thái Sơn đã đưa ra một lời uy hiếp vô liêm sỉ, kẻ nào không tham gia cổ vũ thì cũng đừng hòng bước vào Tinh Không Bỉ Ngạn.
Vẫn còn sót lại hai vị trí, đều do một tay tên điên đó khống chế.
Một hôn lễ chấn động thiên địa, Hồng Mông Tử Khí rơi vãi khắp nơi, vô số tu sĩ cấp thấp cắn được một miếng, trực tiếp đột phá.
Người phàm thường phát kẹo hỉ trong đám cưới, ai nhìn thấy cũng đều có phần.
Còn áo bào trắng cấm kỵ lại trực tiếp ban tặng Hồng Mông Tử Khí, món quà cưới như thế này quả thực là quá sức xa xỉ!!
Chưa kể đến việc Đạo Quân lái xe, Thần tộc Hoàng Kim trải thảm đỏ, Thần thú Hoang Cổ thuộc Bắc Cực Thú Liệp đích thân làm nghênh sứ, còn có cả vô số ánh sao đi kèm với đủ loại cơ duyên từ trên trời rơi xuống.
Còn rất nhiều rất nhiều ……
Ngay cả một số bà lão đã sống hàng chục triệu năm, hiện giờ cũng không khỏi ngưỡng mộ sâu sắc.
Những nữ tử bình thường càng cảm thấy chóng mặt hoa mắt, nếu như các nàng có được một hôn lễ hoành tráng đến nhường này, vậy thì đời này chết đi cũng không tiếc.
Ầm!
Vầng Đại Nhật chìm nổi hỗn loạn dừng lại ở một ngôi sao bình thường nhất, một nam nhân tuấn mỹ chậm rãi bước xuống từ cỗ xe bạch ngọc.
Đây là lần đầu tiên toàn bộ sinh linh trong chư thiên nhìn thấy áo bào trắng cấm kỵ không mặc áo bào trắng tượng trưng cho phong thái di thế độc lập như mọi khi.
Mà là áo bào đỏ, một màu đỏ tươi rực rỡ!!
Cuối cùng, dưới sự mong đợi của bao người, giữa những rặng mây đỏ hồng trên bầu trời, một nữ tử cao quý trang nhã, đầu đội mũ phượng vai khoác khăn quàng, bước chân thanh tao nhẹ nhàng đi ra.
Dung mạo của nàng hoàn mỹ đến cực điểm, tư thái phong hoa tuyệt đại không gì sánh bằng, đôi mắt xanh biếc biểu lộ vẻ lãnh đạm không bao giờ thay đổi.
“Ta đến đây để cưới nàng, Hoàng Cầm Sương.”
Giọng điệu của Từ Bắc Vọng hững hờ như cũ, nhưng cử chỉ vươn tay lại cực kỳ nghiêm túc.
Hàng vạn vạn sinh linh trong chư thiên đều yên lặng, chỉ có hình bóng đôi thần tiên bích nhân này đã khắc sâu trong trái tim của mỗi người, có lẽ cả đời này cũng không bao giờ quên được.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một thiếu niên bước vào ao Cửu Châu, vì tiền đồ mà la lớn –
Nương nương, ti chức vĩnh viễn trung thành với ngươi!
Thời khắc đó, nàng đương nhiên không tin vào điều hắn nói.
Nhưng giờ đây, hai thân ảnh đang dần chồng vào nhau, vẫn là nụ cười quen thuộc, hay ánh mắt dịu dàng có thể sánh ngang với sao trời.
Khóe môi Đệ Ngũ Cầm Sương hé lộ một nụ cười xinh đẹp, giống như một cô bé vừa có một con búp bê thuộc về mình, càng giống như một kẻ lạc đường đã tìm được tia sáng duy nhất trong đời.
Nàng nắm nhẹ bàn tay của hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
..........
..........
Một năm trôi qua trong nháy mắt, Hoàng Như Thị đang ở bên ngoài Vô Tẫn Táng Thổ, trong lòng nóng như lửa đốt, đi qua đi lại không ngừng.
Ngay cả Miêu Khả Ái không tim không phổi cũng phải nhăn mặt, hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm vào bức ảnh vỡ nát trên lòng tay.
Ánh sao trong Tinh Không Bỉ Ngạn đang dần dần mờ đi, nếu tiếp tục trì hoãn thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tiến vào bên trong!
Hoàng Như Thị do dự muốn nói rồi lại thôi, đến cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Meo meo, ngươi đi nhắc nhở …”
“Meo meo sẽ không đi.”
Mỹ thiếu nữ váy đỏ một mực từ chối, nàng tuyệt nhiên không muốn nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng.
Hoàng Như Thị có chút xấu hổ, với tư cách một nhạc mẫu, bà ấy càng không nên quấy rầy bọn họ.
Tân hôn đã trải qua một năm, nhưng hai người vẫn cá nước thân mật như cũ, chuyện này quả thực đã đánh gục phạm trù nhận thức của bà.
Mấy chuyện đó thú vị đến vậy sao?
“Đi nhanh lên, nếu không bọn họ sẽ giày vò lẫn nhau đến mức hôn thiên ám địa, Tinh Không Bỉ Ngạn sắp biến mất rồi.”
Hoàng Như Thị hung hăng đưa đẩy thiếu nữ váy đỏ.
Miêu Khả Ái không khỏi bất đắc dĩ, nhưng nàng ta cũng có chút tò mò, nên đành rón rén đi về phía cung điện.
Bên ngoài cung điện, nàng nghe được thanh âm i i a a uể oải, ngữ điệu của đại phôi đản vốn lạnh lẽo như ngày đông tháng mười hai âm lịch, tại sao bây giờ lại thanh thuý dễ nghe như tiếng hót của chim họa mi vậy kìa?
“Này!”
Miêu Khả Ái hét lên, ngữ khí có chút hâm mộ cùng ghen tị: “Đừng làm mấy chuyện xấu hổ nữa, Tinh Không Bỉ Ngạn đang biến mất.”
Thật lâu sau đó, nam tử áo trắng chậm rãi bước ra, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt dị tthường, ánh mắt có chút suy đồi.
Bởi vì làm chuyện đó bằng lực lượng đạo pháp thật sự rất nhàm chán, cho nên hắn hoàn toàn sử dụng thể lực vật lý của mình suốt cả năm trời, tuy lúc đầu rất hào hứng đến phát nổ, sau đó thì rất mệt mỏi và kiệt sức.
“Tiểu phôi đản, ngươi có chuyện gì sao?” Miêu Khả Ái vẻ mặt lo lắng.
Từ Bắc Vọng khoát tay tỏ ý không sao cả, hắn chợt nhìn thấy bóng dáng mẹ vợ từ đằng xa, liền vội vàng vận chuyển khí huyết, thân thể khôi phục ngay lập tức.
“Đi thôi.”
Nữ tử váy tím yểu điệu tao nhã bước ra từ cung điện, dáng người đầy đặn nở nang hơn mất phần, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ ửng hồng.
“Nàng ta được nuôi dưỡng rất tốt …”
Hoàng Như Thị âm thầm cảm khái.