Nữ tử váy tím vẫn cao quý tao nhã, phong hoa tuyệt đại như mọi khi, nhưng hơi thở lại có phần uể oải, đôi má ngọc xinh đẹp lạnh lùng cũng tái nhợt dị thường.
Để kích thích m Dương Đạo Thể trong vũ trụ đến cực hạn, nàng đã chuyển giao tất cả mọi thứ cho chó săn, nên tạm thời biến thành một phàm nhân yếu đuối xinh đẹp.
May mắn thay, nàng vẫn đang sở hữu khí vận đỉnh cấp, có thể sống sót an toàn trong táng thổ. Nếu không, một trận gió lốc bất kỳ vẫn có thể đè ép nàng đến mức bỏ mạng.
Tất nhiên, Miêu Khả Ái vẫn đang ở bên cạnh để hộ vệ cho nàng.
“Chậc chậc chậc chậc …”
Một thiếu nữ váy đỏ phát tác tính nết trà xanh, đang chống nạnh nhìn Đệ Ngũ Cẩm Sương.
Miêu Khả Ái trợn tròn hai mắt, nội tâm nảy sinh một chút ác ý thú vị.
“Làm sao thế?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm nàn ta.
Miêu Khả Ái khịt khịt mũi, lầm lũi đi về phía đại phôi đản rồi hung tợn nói: “Không phải ngươi rất thích bắt nạt meo meo sao?”
Hơn một ngàn năm qua, meo meo thường xuyên phải úp mặt vào tường, động một tí là bị vứt xa ra, làm sai một chút thì phải cúi đầu xin lỗi, những uỷ khuất và chua xót trong lòng dường như có thể viết thành một bản truyện ký.
“Ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay meo meo.”
Miêu Khả Ái hất cằm lên cao, bắt chước bộ dạng ngông cuồng của đại phôi đản, tức giận túm ống tay áo váy của đại phôi đản, khiến cho nàng ta không thể động đậy.
“Ngươi chắc chứ?”
Đôi mắt xanh thẳm của Đệ Ngũ Cẩm Sương lấp loé ánh sáng lạnh lùng.
Miêu Khả Ái vô thức co rụt đầu lại, ánh mắt quen thuộc khiến nàng không khỏi bất an.
Có điều, Miêu Khả Ái nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đặt hai ngón tay lên đỉnh đầu, bày ra phong thái trào phúng.
“Meo meo muốn nếm thử mùi vị của ngươi, thứ đã khiến tiểu phôi đản mê mẩn không lối thoát.”
Nói xong, Miêu Khả Ái dương dương tự đắc, nắm lấy đôi chân đầy đặn và tròn trịa của Đệ Ngũ Cẩm Sương.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cùng tức giận, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ biết trợn mắt nhìn con mèo ngu ngốc đang xoa xoa ngón chân của mình.
“Thơm quá.”
Miêu Khả Ái tò mò liếm một cái, ngoại trừ mùi hương lưu luyến thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Tại sao tiểu phôi đản lại mê luyến đến như vậy?
“Ngươi mang tất vào đi, meo meo thử lại lần nữa.”
Miêu Khả Ái lấy vớ tơ màu đen từ sợi dây chuyền, chuẩn bị thử lại lần nữa.
“Cút đi!”
Ánh mắt của Ngũ Đệ Kim Sương càng thêm lạnh lùng.
“Không!”
Miêu Khả Ái cũng không thèm để ý, nàng cần phải sợ cái gì nữa chứ?
Dưới bầu trời đầy sao, màn sương đen xám vô biên bao phủ tất cả mọi thứ, sau đó tiếp tục bắt đầu một cuộc tàn sát oanh oanh liệt liệt.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, một lòng bàn tay ngập tràn táng khí, dường như vừa quét ngang vạn vật sinh linh, quét ngang trời xanh vạn cổ, nhằm hủy diệt thế giới.
“Không!”
Một người trùng sinh thuộc Thần tộc Trường Sinh Bất Hủ tỏ ra vô cùng kinh hãi, thần hồn đều bị đông cứng, tứ chi không thể cử động, cho dù là Đạo khí hay là thủ đoạn phòng hộ bằng huyết mạch, tất cả đều bị xuyên thủng một cách tàn nhẫn.
Hắn ta chết không nhắm mắt, cơ thể nhanh chóng tan thành một vũng máu thê thảm.
Ánh mắt của nam tử áo trắng cũng không có thêm một gợn sóng, hắn chỉ bình tĩnh nhẹ nhàng thi triển chưởng ấn ánh sao theo tiết tấu, như thể đã tận hưởng khoái cảm săn giết.
Sau khi sở hữu Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể, hắn cũng không thể gia tăng bao nhiêu chiến lực, nhưng lại có thể nhìn rõ nguy cơ trong mỗi phút mỗi giây.
Hơn nữa, không một người cùng thế hệ nào có thể chống cự nổi uy lực liên hợp giữa m Dương Đạo Thể cùng Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể của hắn.
Chưa kể…..
Bùm bùm!!
Một đóa Vương hoa Bỉ Ngạn thanh khiết nhẹ nhàng bay đến từ trong chiến trường đổ nát, mỗi một cánh hoa lại vương vấn Minh khí huỷ diệt kinh khủng nhất.
Rõ ràng chỉ là một bông hoa bình thường, nhưng vào thời điểm nhẹ nhàng rơi xuống, nó lại có thể tước đượt mạng sống của mười người trùng sinh.
Toàn bộ sinh linh trong chư thiên không khỏi rùng mình, gần như chết ngạt trước cảnh tượng trong tấm gương.
Những tu sĩ có mặt trong chiến trường không khỏi biến sắc, đồng thời cũng cảm thấy có chút đồng cảm khi nhìn thấy một cường giả Tranh Độ đứng gần đó biến thành một bộ xương cốt.
“Ta đã nói, ta là kẻ thống trị của kỷ nguyên thời đại này.”
Nam tử áo trắng trở nên điên cuồng đến cực vhjan, phá bỏ kết giới ngưng tụ từ lực lượng tinh đấu trong tinh không, hai chân giẫm lên Toà cốt tháp Địa Ngục, chậm rãi đi về phía kẻ thù.
Hắn dường như đã trở thành một tên ác quỷ ưa thích tàn sát, huyết dịch hoàng kim sôi sùng sục giữa bầu trời đầy sao càng làm nổi bật sát khí của hắn!
Cường đại đến mức quên lãng hết tất cả!
Cường đại đến mức vũ trụ kinh hãi!
Hắn trấn sát những người trùng sinh, thực ra còn ung dung hơn cả khi bóp chết một con kiến.
Đại diện của các Thần tộc Hoàng Kim đều tỏ ra tuyệt vọng, chỉ biết trơ mắt nhìn tiểu bối trong tộc bị nghiền ép đến cực hạn, nội tâm thống khổ đau đớn thấu xương.
Kinh lôi trấn thế, Thần lô xuyên không, những người trùng sinh bắt đầu thiêu đốt huyết dịch và thần hồn của chính mình, khiến cho tinh không ầm vang sụp đổ, chiến trường di chuyển cách đó hàng trăm triệu dặm. Có thể nói, bọn họ gần như đã làm tất cả mọi thứ.
Điều đáng buồn hơn nữa, nam tử áo trắng thánh khiết ngày đánh càng hăng, tinh lực tưởng như không bao giờ cạn kiệt, đạo đồ Càn Khôn Đạo trên đỉnh vũ trụ không ngừng cung cấp năng lượng cho hắn.
Bản nguyên tinh đấu từ thuở khai thiên tích địa bên trong cổ lộ Tinh Không Bỉ Ngạn cũng đang cộng hưởng cùng Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, đây dường như chính là sự tồn tại vô địch duy nhất trong thời khắc này.
Bùm bùm!
Những người trùng sinh lần lượt ngã xuống, đại đạo rên rỉ than thở thông qua vô số dị tượng thê lương, dải ngân hà ngừng chảy xuôi, vạn vật sinh linh đều im lặng để mặc niệm cho những thiên kiêu đã bỏ mạng.