“Không sai.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ úp mở môi son, không nhanh không chậm nói: “Chính vì giữa bản cung không có tình cảm sâu đậm với Thất Quan Vương, cho nên có thể nhìn nhận thảm họa diệt tộc một cách lý trí.”
“Thần tộc số một trong chư thiên, thậm chí còn vinh danh khắp vũ trụ vì những công lao trong kỷ nguyên trường hà, lại có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy sao? Nhưng dù vậy, tại sao bọn họ lại không chết?”
“Ngoại trừ Hoàng Vũ và Hoàng Như Thị, bản cung không tin bất cứ một người nào trong tộc.”
“Các vô thượng giả sống sót cho đến nay, đều là những người có nhiều hiềm nghi.”
Nàng hiếm khi nói nhiều như vậy, cho dù không giải thích cùng Hoàng Như Thị, nhưng không có nghĩa nàng tự nhận mình đang phát điên.
Từ Bắc Vọng nhắm mắt, chăm chú ngẫm nghĩ kỹ lời nói này.
Lời suy đoán của nương nương vô cùng có khả năng!
Phải biết rằng, Thất Quan Vương ở trong kỷ nguyên này không phải là mặt trời lặn ở phía Tây, mà vẫn đang ở trong thời kỳ cường thịnh.
Một Thần tộc huy hoàng cường thế, nhưng lại ầm ầm sụp đổ trong vòng một đêm, chín phần là do trận công kích liên hợp của các Thần tộc khác, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất liệu có phải là do tộc nhân Hoàng Thị bán đứng Thần tộc?
Mặc dù tổ tiên luôn răn dạy mỗi tộc nhân phải đề cao lợi ích Thần tộc lên đầu tiên, nhưng một khi điều đó có liên quan đến lợi ích cá nhân, thì xung đột sẽ được hình thành ngay lập tức.
“Ngươi cảm thấy là hắn phải không?” Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng nhíu mày.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lau sữa tiên trên xương quai xanh, thản nhiên nói: “Chờ tin tức của quái vật thị lão Thái Sơ thì sẽ biết.”
Từ Bắc Vọng gật đầu, ôn nhu vuốt ve làn da óng ánh của lão đại, lâm vào trầm tư.
Tại sao lại muốn hủy diệt Thất Quan Vương?
Đến tột cùng là có liên quan đến bí ẩn gì?
Vừa phi thăng lên chư thiên, hắn cũng là một trong số những sinh linh bình thường luôn cho rằng Thất Quan Vương là cây to đón gió, thực lực của bọn họ cường thịnh đến mức có thể phá vỡ được thế cân bằng vi diệu giữa các Thần tộc, cho nên mới bị tấn công hội đồng.
Nhưng đến khi trở thành người đứng đầu danh sách Nhật Bất Lạc, hắn mới nhận ra ý nghĩ này vô cùng nông cạn.
Các Thần tộc Hoàng Kim sẽ không bí quá hóa liều mà tùy tiện gây nên chiến tranh.
Trừ khi bọn họ sẽ đạt được một lợi ích cực lớn.
Nhưng thứ đó là cái gì thì không ai biết được, ngay cả nương nương cũng mù mịt.
Bầu không khí tại suối nước nóng hoàn toàn yên tĩnh.
Từ Bắc Vọng cũng không giải thích với Hoàng Như Thị.
Bởi vì không cần biết người kia có phản bội Thất Quan Vương hay không, hắn nhất định phải lấy được Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể.
Đúng vậy, chí ít thì thứ này có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng trong lòng hắn.
Dựa vào trái tim lãnh huyết của hắn, cũng không có lý do gì phải thay đổi giữa chừng.
Bùm!
Chiếc nhẫn trữ vật lấp lóe ánh hào quang.
Từ Bắc Vọng mở ra, bốn chữ mãnh liệt hiện lên.
[Lập được đại công!]
“Hoàng Huyền Cơ.” Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói.
Từ Bắc Vọng đáp lại bằng ba chữ này, một lúc lâu sau đó, ngọc giản mới lấp loé ánh sáng một lần nưa.
Một khắc sau, hai chữ không lạnh không nhạt xuất hiện.
“Ta biết.”
Từ Bắc Vọng phát giác được có điều gì đó bất thường, trong tình huống này, các lão quái vật Nhật Bất Lạc chắc hẳn sẽ mừng rỡ như điên, lập tức kêu gào muốn tru sát dư nghiệt Thất Quan Vương.
Bởi vì một điểm quái lạ này, đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương loé lên một tia sáng lạnh lùng.
Ngoại trừ tổ mẫu, nàng không hề tín nhiệm bất cứ một vô thượng giả nào trong Thất Quan Vương nào, cho nên tùy ý suy đoán về Hoàng Huyền Cơ, không ngờ điều này đã hoàn toàn linh nghiệm.
“Tổ mẫu gặp nguy hiểm.”
Thần sắc Từ Bắc Vọng trở nên nghiêm trọng, đồng thời có chút bất an không thể giải thích được
“Yên tâm, bà nhất định sẽ không đi tìm Hoàng Huyền Cơ.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương bình tĩnh như cũ, ngữ điệu thanh lãnh biểu lộ vẻ chắc chắn.
Tổ mẫu vẫn luôn tôn trọng các bậc chí thượng trong Thất Quan Phương từ đầu đến cuối, thậm chí còn chứng kiến quá trình từ từ quật khởi và nhanh chóng ngã xuống của Thất Quan Phương, tình cảm của bà đối với Thần tộc vô cùng thâm hậu, vượt xa so với tôn nữ.
Đổi lại là mẹ ruột Hoàng Như Thị, bà ấy có lẽ đã đi tìm Hoàng Huyền Cơ.
Nhưng tổ mẫu tuyệt đối sẽ không lộ mặt, càng không có khả năng sẽ hạ sát thủ với Hoàng Huyền Cơ.
“Tiện nhân, ta đành phải nhờ ngươi đi thuyết phục được các lão quái vật Thái Sơ.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhưỡng máy, đôi chân ngọc trong trắng hồng hào của nàng giẫm lên lồng ngực của Từ Bắc Vọng mấy lần, sau đó đạp hắn bay ra ngoài.
…
…
Một sao chổi mang theo cái đuôi sáng lấp lánh bay nhanh ở ngoài vũ trụ, bay ngang qua không gian vạn dặm đáp xuống Xích Ô cổ tinh.
Thân ảnh thánh khiết có mái tóc vàng phấp phới, toàn thân bao phủ bởi sương mù hỗn độn đang đi về phía toà thành Vân Đỉnh trong Nhật Bất Lạc, trung tâm quyền lực của Thái Sơn thị.
Rất nhiều hóa thạch sống sừng sững trên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên điên Thái Sơn.
Tên chó chết này!
Ngươi có việc gấp mới vội vàng lao đến đất tổ.
Nhật Bất Lạc có việc gấp, làm sao cũng sẽ không thể tìm được nhà ngươi.
Cả ngày chỉ biết tận hưởng khoái lạc với dư nghiệt Thất Quan Vương, đúng thật là nghiệp chướng!