Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 689: Nương nương cứu ta (2)




Nói xong, nàng lập tức biến thành ánh sáng màu tím, biến mất trong cung điẹn.

Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể?

Đôi mắt Từ Bắc Vọng lập lóe ánh sáng.

Cho đến bây giờ, hắn mới nhận ra mình đã từng nhìn thấy thông tin này trong điển tịch vũ trụ. Trong truyền thuyết có một cỗ đạo thể thần bí, tuy không có uy lực gì đặc biệt, nhưng lại có thể tiên đoán đại nạn, dò xét số mệnh xuyên suốt năm tháng,

Nói trắng ra, là có thể sớm cảm nhận được thời điểm có nguy hiểm xuất hiện.

Về phần nói trước được bao lâu, thì phải dựa vào trình độ của bản thân.

Kỳ thật, Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể cũng có chút tương tự toà thành Vị Lai, nhưng nó không được thể hiện qua hình ảnh chân thực, mà chỉ thông qua cảm ứng để tiến hành phòng bị.

Nếu cảnh tượng kia thực sự sẽ xảy ra trong tương lai, hắn có lẽ sẽ tìm ra thân phận của nữ tử đại khí vận trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng.

…..

….

Thế giới băng tuyết hư vô.

Hoàng Vũ tỏ ra tức giận, Hoàng Như Thị đang tung xoã mái tóc đen cũng bày ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Một lão tổ tông trong Thất Quan Vương ngẫu nhiên có được Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể, mà muốn đạt được nó thì chỉ có một con đường tắt duy nhất.

Chém vỡ thân thể, chôn vùi khí tức, cướp đoạt bản nguyên.

“Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Hắn là trưởng bối của ta, đồng thời cũng là một trong những vô thượng giả còn sót lại của Thất Quan Vương!”

Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không thay đổi của Hoàng Cẩm Sương.

Bà chưa hề nghĩ tới tôn nữ lại có thể đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy.

Chỉ vì Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể, nàng ta lại có thể gân gà này sao?

“Vì hắn, ta nguyện ý làm hết thảy.”

Ngữ điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cùng thanh lãnh, lời nói không có chút nhượng bộ nào.

Hai mẹ con Hoàng Vũ tất nhiên biết “hắn” chính là chỉ Từ Bắc Vọng.

Cũng chính vì nam nhân này, Cẩm Sương mới mất đi lý trí, trở nên lãnh huyết vô tình như vậy.

“Không thể nào.”

Thái độ của Hoàng Vũ kiên quyết, quần áo sặc sỡ tung bay, phẫn nộ cuồn cuộn.

Hoàng Như Thị cũng khó chấp nhận, ngay cả bà cũng không thể chắc chắn tương lai của mình sẽ tiến vào cảnh giới vô thượng.

Sự hủy diệt của một tồn tại vô thượng đâu chỉ là đại nạn thiên băng đất nứt, các nàng sao có thể đối mặt với các tộc nhân còn lại của Thất Quan Vương?

Đệ Ngũ Cẩm Sương trầm mặc nửa ngày, hờ hững nhìn thẳng các nàng: “Đối với ta, ý nghĩa của thần tộc Thất Quan Vương còn kém xa Từ Bắc Vọng, mẹ và tổ mẫu cũng đừng trách ta.”

“Ta chắc chắn phải có được Mệnh Vận Hư Vô Chi Thể, nếu không ta sẽ bóc tách huyết mạch, từ nay về sau sẽ trở thành người qua đường.”

Nàng dùng một lời đe dọa có chút ngây thơ, chỉ những nhân vật như tổ mẫu mới biết được chủ nhân của vận mệnh đại tế ở chỗ nào.

Hai người Hoàng Vũ như bị sét đánh, thần sắc trở nên hết sức khó coi, tức giận lại bi ai.

Các nàng hiểu tính cách của Hoàng Cẩm Sương, nàng chắc chắn sẽ không uy hiếp thông thường mà nhất định sẽ làm như vậy.

“Ngươi đúng là mối sỉ nhục của Thất Quan Vương!”

Ánh mắt Hoàng Vũ ngập tràn sự bén nhọn và lạnh lùng, gần như là điên cuồng rồi hô lên câu này.

“Đây là lần cuối mà ta sẽ bao dung cho ngươi, nhưng phải nhớ cho kỹ, ngươi nợ một ân tình của Thần tộc!”

Thanh âm ầm ầm vang vọng, bức tranh chưa trọn vẹn nghiền nát bầu trời, khí tức ngang ngược trút xuống, lao vào sâu trong vũ trụ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương không nói một lời, bĩnh tĩnh quay trở về Vô Tẫn Táng Thổ.





Trong cung điện, Từ Bắc Vọng như pho tượng không nhúc nhích, cảm xúc trong mắt cực kỳ phức tạp.

hắn cũng không thể ngờ lão đại sẽ dùng loại phương thức tàn độc này.

“Thất thần cái gì, lập tức triệu tập mấy lão cổ đổng Thái Sơ chỗ ngươi đi.”

“Chắc chắn đối phương đã cảm nhận được đại nạn vận mệnh, cho nên đã chạy trốn, nếu chậm trễ một chút thì sẽ bỏ lỡ thời cơ.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm chó săn, nàng hi vọng tổ mẫu có thể ngăn cản đối phương, tranh thủ thời gian.

“Ai…” Hoàng Như Thị muốn nói lại thôi, ánh mắt ảm đạm, vẫn là quay người rời đi.

Nhìn qua bóng lưng của bà, Từ Bắc Vọng biết bản thân mình và nhạc mẫu đã tồn tại một khúc mắc rất sâu.

Hắn cũng không có nhăn nhăn nhó nhó mà nhanh chóng lấy ra ngọc giản truyền tin của Nhật Bậc Lạc.

Sát phạt quả quyết, lãnh huyết vô tình, nhu tình chỉ trao cho một người, là hắn.

Nương nương cũng vậy.

…..

….

Trong cung điện.

Đệ Ngũ Cẩm Sương tựa ở trên vách suối nước nóng, khí nóng mờ mịt lượn lờ gương mặt tinh xảo tuyệt diễm.

Biểu tình của nàng không chút thay đổi, cảm xúc vẫn luôn được che giấu rất tốt, khả năng tự chủ đạt đến mức phi thường.

Từ Bắc Vọng trầm mặc không nói gì.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đưa tay nhấc cằm chó săn, kéo dài thanh âm, chậm rãi hỏi hắn: “Ngươi cũng cảm thấy bản cung là kẻ vong ân bội nghĩa sao?”

“Làm sao có thể?” Từ Bắc Vọng lắc đầu, lau đi nước trên đôi môi kiều diễm ướt át đỏ hồng của nàng.

Bất kể như thế nào, nương nương làm ra những điều này cũng là vì hắn, nhưng cũng bởi vì vậy mà mối quan hệ giữa nàng và mẹ con Hoàng Vũ sinh ra khoảng cách, khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy.

“Thành lũy thường được công phá từ bên trong, ta chưa bao giờ tin rằng Thất Quan Vương sẽ sụp đổ triệt để đến như vậy.”

Thanh âm lạnh lùng cực điểm vang lên, giống như là băng sương lạnh lẽo của trời đông tháng chạp.

Từ Bắc Vọng đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lấp lóe tia sáng, giống như đang chìm trong suy tư.