Mái tóc vàng óng của thân ảnh thánh khiết tung bay trước gió, ánh mắt phát ra hào quang chói chang như ánh sáng mặt trời, hắn tiếp tục bôn ba du hành trong không gian tương lai, sau đó lại nhìn về thân ảnh mơ hồ đó.
Không gian và thời gian bị bóp méo, ý thức bị bài xích.
Từ Bắc Vọng không cam lòng, khó có thể tiếp nhận được cảnh tượng đó.
Hắn là thần thoại vô địch bất khả chiến bại tự cổ chí kim, chưa từng thất bại xuyên suốt con đường tu đạo, một người chưa tới sáu trăm tuổi đã thống trị cả một thời đại.
Hắn đã sáng tạo nên không ít truyền thuyết, kỳ tích trong vũ trụ, mọi vấn đề không tưởng đều trở nên rất dễ dàng khi rơi vào tay hắn.
Tại sao hắn lại bỏ mạng như thế được?
Nếu không có đạo tâm vô địch, thì Từ Bắc Vọng có lẽ đã sụp đổ vào giây phút này. Thậm chí, hắn dường như còn đang nhìn thấy một nữ tử đang ngạo nghễ nhìn mình từ nơi sâu xa.
Tiền bối, ngươi già rồi, đây không phải là thời đại thuộc về ngươi nữa, nên tàn lụi đi thôi.
Toàn thân Từ Bắc Vọng được bao phủ trong một màn sương mù đen kịt cuồn cuộn, đường thẳng giữa trán hắn bắn ra một luồng sức mạnh hủy diệt vô tận, phảng phất giống như tử thần cai quản địa ngục âm phủ.
Cho dù cảnh tượng đó là sự thật, thì hắn cũng sẽ độc đoán vạn cổ mà thay đổi càn khôn!
Từ Bắc Vọng cắt bỏ những gợn sóng trong nội tâm, áp chế cảm xúc bạo lực trong người, cố gắng duy trì trạng thái tỉnh táo.
Cách tốt nhất để đối phó với nữ tử đại khí vận kia, chính là phải ra tay khi nàng ta còn nhỏ yếu.
Nhưng hắn không thể nào xác định nàng ta sẽ xuất hiện tại thời điểm nào trong tương lai, được sinh ra ở giới Khởi Nguyên hay là ở trong vũ trụ chư thiên.
“Có khả năng này hay không?”
Từ Bắc Vọng bình tĩnh trở lại, rảo bước không ngừng trong không gian đầy sấm chớp.
Kết hợp với khí vận đáng sợ của nàng ta, liệu đây có phải là phôi thai của hắn hay không?
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn cố gắng không ngừng để tạo nên một bản ngã phôi thai vượt ra khỏi đại đạo.
Tru sát phôi thai thiên đạo, cướp đoạt nhau thai để sử dụng cho bản thân, dần dần ngưng tụ hơn phân nửa hình thái ban đầu của phôi thai.
Cùng lúc đó, hắn cũng đang không ngừng đi cướp đoạt khí vận, bản ngã phôi thai cũng sẽ tiếp tục tích luỹ bằng cách thôn phệ điểm sáng khí vận.
Một khi kỷ nguyên trường hà giáng lâm, hắn sẽ vận doạn hết tất cả để kháng cự, miễn cưỡng tránh thoát được một kiếp, nhưng bản ngã phôi thai của hắn sẽ sản sinh Sinh Mệnh Nguyên Tuyền dưới sự tác động của đại đạo, dần dần trở thành một cá thể có ý thức.
Điều này cũng có thể giải thích tại sao nữ tử trong tương lai lại sở hữu khí vận kinh khủng đến như vậy, huống hồ còn bao gồm cả thân thể hoàn mỹ được rèn đúc từ vô số loại nhau thai, thiên phú hay đạo tâm nhất định đều xếp hàng đầu.
Nhưng một nghịch lý đã nảy sinh.
Chẳng lẽ Từ Bắc Vọng sẽ ngu xuẩn đến mức không biết bản ngã phôi thai của chính mình đã có ý thức hay sao?
Từ trước đến nay, hắn không hề có ý định nuôi hổ để gây họa. Một khi phát hiện bất kỳ mối uy hiếp nào, hắn nhất định sẽ chặt đứt ngay lập tức.
Ví dụ như con cự vật trong Thiên Xu, hắn từng e sợ rằng nó sẽ tiết lộ mối quan hệ của mình và nương nương, cho nên một giây cũng không chờ được mà trực tiếp xông vào Thiên Xu để trấn sát nó.
Ngoài ra còn có hạt giống số một và số hai của Nhật Bất Lạc, vì muốn trở thành người truyền thừa của Thần tộc trong thời đại này, hắn đã liều lĩnh một phen, trực tiếp biến hai kẻ này thành tro tàn, sau đó thay thế bọn hắn và trở thành người đứng đầu trong danh sách huyết mạch.
Đây chính là tính cách của Từ Bắc Vọng, cụm từ “thiếu quyết đoán” không xuất hiện trong từ điển nhân sinh của hắn, ngay cả một tia uy hiếp nhỏ nhất, hắn nhất định sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước.
Cho nên, khả năng bản ngã phôi thai của chính mình sản sinh ra ý thức độc lập sẽ không tồn tại.
Lui một bước mà nói, bản ngã phôi thai của chính hắn căn bản không thể sinh trưởng thành một người con gái.
“Ngoại trừ một người khác giống ta, vậy thì còn ai có thể giết ta chứ?”
Đôi mắt Từ Bắc Vọng có chút đờ đẫn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mê mang về tương lai.
Hắn cảm thấy sức mạnh của chính mình đã đạt đến đỉnh cao nhất, thậm chí không thể tìm được đối thủ nào cùng thế hệ, người có thể giết chết hắn cũng chỉ có hóa thạch sống từ các thế hệ trước.
Một hậu bối ở tương lai, ngoại trừ việc ngước nhìn bóng lưng của hắn, thì ngay cả tư cách đối mặt với hắn cũng không có, vậy thì làm sao có thể trấn sát được hắn chứ?
“Oa!”
Một tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, dòng thời gian bắt đầu biến dạng và đứt thành từng đoạn, nữ tử váy đỏ đã bị bài xích ra bên ngoài.
Nàng ta lau nước mắt không ngừng, hai mắt to tròn có chút sưng đỏ, giống như là đã nhìn thấy một cảnh tượng gì đó đáng sợ.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Từ Bắc Vọng băng qua biển sấm, đến bên cạnh nàng.
“Meo meo biến thành sủng vật không có pháp lực, chỉ là một con mèo trắng mập mạp, chỉ có thể nằm trong cung điện cả ngày, thậm chí còn bị kéo lê đi khắp nơi.”
Miêu Khả Ái bị dọa đến mức trắng bệch mặt mày, ngữ điệu còn mang theo tiếng nức nở, giống như không có cách nào có thể đối diện với cơn ác mộng kia.
“Nói rõ hơn một chút.”
Từ Bắc Vọng nghiêm túc.
Miêu Khả Ái tiếp tục rơi nước mắt, khóc nức nở rồi nói một cách đứt quãng: “Một người nữ nhân xấu xa đã bắt lấy meo meo, nàng ta thích trêu đùa meo meo, cho nên đã bắt meo meo làm sủng vật của mình. Meo meo trở thành một con mèo vừa câm vừa mù, mỗi lần đi đường đều sẽ trượt chân, cũng không thích ăn cơm….”
“Meo meo không nên rời khỏi ngươi và Đại Phôi Đản.”
Nữ tử váy đỏ nói rất nhiều, nhưng ngữ điệu vẫn nghẹn ngào như cũ, sợ hãi chuyện này sẽ xảy ra trong tương lai.
Từ Bắc Vọng lặng im, có lẽ mèo ngốc đã nhìn thấy một góc của tương lai, nữ nhân xấu xa kia cũng chính là nữ tử đại vận khí.