Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 672: Trận chiến của những nữ thần đứng đầu kỷ nguyên (1)




“Ta muốn giết ngươi!”

Khuôn mặt tinh xảo của Vô Thiên Yếm Vãn tràn đầy sự dữ tợn, thân thể xinh đẹp mềm mại tuôn ra sương mù đen bàng bạc, ánh mắt giống ác quỷ âm trầm ở địa ngục.

Trong màn ảnh, Đệ Ngũ Cẩm Sương giật giật khóe môi, thờ ơ nói: “Chính là bây giờ.”

Cái gì?

Từ Bắc Vọng, người sở hữu khả năng diễn xuất có thể đoạt giải Oscar, bỗng nhiên biến sắc, nhưng trước sự chú ý của hàng trăm triệu người, biểu cảm của hắn khôi phục như cũ trong nháy mắt.

Ngoại trừ Vĩnh Hằng Quốc Độ, hắn có thể là người duy nhất biết rằng Vô Thiên Yếm Vãn kia chỉ vẻn vẹn là phân thân, chân thân vẫn luôn ẩn núp, chưa bao giờ bước ra bên ngoài.

Phần thắng của lão đại không lớn nha…

“Ra đây.”

Vô Thiên Yếm Vãn dường như đã đánh mất lý trí, khuôn mặt ẩn hiện ý cười âm hiểm, ánh mắt ngập tràn sát cơ.

Uỳnh!

Giống như thiên thạch rơi đập vào tinh hải, nhấc lên gợn sóng cuồn cuộn!

Chư thiên vạn vực vô cùng chấn động, vô số sinh linh sôi trào nhiệt huyết!

Hai thần nữ ưu tú nhất của thời đại này, chuẩn bị mở ra một trận tử chiến!

Về phần an nguy của Hoàng Thần nữ, bọn họ căn bản không lo lắng chút nào, có con tin áo bào trắng cấm kỵ này, Nhật Bất Lạc cố nén hận ý cũng phải bảo vệ nàng an toàn.

….

…..

Màn ảnh biến mất, hai người một trước một sau đi vào Vô Tẫn Táng Thổ.

“Nương nương, ngươi quá bốc đồng rồi!” Từ Bắc Vọng không thể kìm được nỗi lòng lo lắng của mình,

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn một lúc, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Ngươi cảm thấy bản cung nhất định sẽ thua?”

Từ Bắc Vọng đứng sừng sững bên trên màn sương mù đen kịt, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy, trầm giọng nói: “Ta đã kết luận rằng Vô Thiên Yếm Vãn chỉ là hư thân, chân thân vẫn đang ẩn nấp trong Tử Vi Cổ Tinh.”

Nghe vậy, con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương bỗng nhiên co rụt lại, bí mật này quả nhiên đã khiến nàng chấn kinh.

“Nương nương, Vô Thiên Yếm Vãn chỉ sợ không thua kém bao nhiêu so với Vô Cực Nhất.”

Từ Bắc Vọng lo lắng đến mức suýt chút nữa đã thốt ra ý muốn rút lui.

Nàng ấy kiêu ngạo đến như vậy, sao lại có thể chấp nhận việc lâm trận bỏ chạy.

Quả nhiên.

Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút đạm mạc, nàng lạnh giọng nói: “Trong mắt ngươi, bản cung yếu đuối như vậy sao?”

Nói xong, nàng lập tức bước vào toà cung điện bên trong táng thổ.

Từ Bắc Vọng muốn nói lại thôi, chỉ đành thở dài một tiếng.

Thật ra, hắn cũng không rõ thực lực cụ thể của lão đại, và đây mới chính là chuyện khủng bố nhất.

“Lăn tới đây!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh giọng quát to.

Chiếc váy màu tím trút bỏ ở bên cạnh ao nước, dải lụa ren đen buông thõng ở mắt cá chân

Từ Bắc Vọng lập tức giật tất chân xuống, hắn đương nhiên cũng có thể đoán được suy nghĩ của lão đại, nhưng hiện tại hắn nào có tâm tư này.

Suối tiên ấm áp bao quanh ngọc thể nở nang, đủ loại cánh hoa kỳ lạ trôi nổi lơ lửng trên mặt nước, hương thơm thoang thoảng bay trong không khí.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng dựa vào thành ao, buông lỏng tâm trạng mỏi mệt, đôi mắt xanh biếc hơi nhắm lại.

“Bản cung muốn giẫm đạp ngươi.”

Nàng hững hờ nói.

Từ Bắc Vọng không nói lời này, chuyên tâm xoa bóp tấm lưng mỏng manh thơm tho, nhìn chăm chú vào chiếc cổ xinh đẹp vừa đủ, hắn muốn nàng đến mức choáng váng…

“Ngươi cứ khinh bỉ bản cung như vậy sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương mở mắt ra, màu mắt trở nên thanh lãnh hơn bao giờ hết.

Từ Bắc Vọng bó buộc mái tóc xanh, dịu dàng nói: “Nương nương đang hành động theo cảm tính, cho dù người có thể thắng thế thì sao chứ? Đám tộc nhân Vĩnh Hằng Quốc Độ sao có thể để Vô Thiên Yếm Vãn bỏ mạng như vậy?”

Lão đại vẫn luôn tỉnh táo, rất ít khi cực đoan đến mức thiếu lý trí như vậy.

Ngón tay nhỏ nhắn của Đệ Ngũ Cẩm Sương lần mò bên trong làn nước, móc lấy bộ phận trọng yếu của chó săn, lạnh giọng nói: “Đừng nói nhảm, bản cung muốn giẫm đạp ngươi.”

Bởi vì cùng là nữ tử, ngay khi Vô Thiên Yếm Vãn nhìn về phía chó săn, nàng đã lập tức hiểu rõ ánh mắt này.

Chó săn là tất cả của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép những nữ tử khác có tình cảm ái mộ với hắn.

Giây phút đó, lý trí không còn sót lại chút gì, cảm xúc cũng bị mất kiểm soát, nàng chỉ muốn giết chết Vô Thiên Yếm Vãn.

“Được thôi.”

Từ Bắc Vọng cũng biết biện pháp thuyết phục không có tác dụng, cho nên nhanh chóng dựa vào thành ao, tiếp thêm sức mạnh cho nàng ấy bằng phương thức này.

Vạn nhất lão đại lâm vào tuyệt cảnh, hắn nhất định phải ngả bài, lấy tính mệnh của bản thân để uy hiếp Nhật Bất Lạc mau cứu lấy lão đại.

...

...

Vầu không khí dưới bầu trời đầy sao vô cùng huyên náo ồn ào, hàng trăm tu sĩ đứng bên mép rìa vũ trụ đều đang lẳng lặng chờ đợi trận chiến khoáng thế tiếp theo!

Vòng nguyệt quế của thần nữ đứng đầu thời đại kỷ nguyên, cuối cùng sẽ rơi trên đầu ai?

Đây là một vụ va chạm thiên thạch cấp bậc huyền thoại, hơn nữa còn là một trận chiến tranh giành nam nhân, điều này càng làm tăng thêm vài phần sắc thái truyền kỳ.

Hoàng Cẩm Sương ắt hẳn muốn dùng phương thức này để thông báo sự trở lại của mình, đồng thời bảo vệ vinh quang của Thất Quan Vương?

Uỳnh!

Những đoá hoa tinh thể băng rủ xuống trong vũ trụ, từng tòa băng sơn vạn cổ chiếu rọi tinh không.

Một vị thần nữ phong hoa tuyệt đứng sừng sững trên đỉnh băng sơn, toàn thân váy tím tung bay, khí chất cao quý ưu nhã.

Ngay khi nàng ấy vừa xuất hiện, ánh mặt trời chói chang càng thêm nóng bỏng sôi sục, rất nhiều lão quái vật tóc vàng buộc phải kiềm chế sát khí.