Hắn có lẽ phải cảm tạ Từ ác liêu, nếu như không rơi xuống vách núi, sao hắn có thể trở thành đệ tử truyền thừa của cường giả Đại Tông Sư?
Chỉ tiếc là hắn đã đánh mất chí bảo trên người, đặc biệt là bình Địa Tâm Thối Thể Nhũ (linh dịch rắn chắc cơ thể) cùng một nửa mảnh vỡ.
“Keng!”
Tiếng lục lạc vang lên, trong lúc bất tri bất giác, buổi đấu giá đã kết thúc.
Các đệ tử đại môn phái trong Lạc Tuyết lâu lần lượt rời đi.
Diệp Thiên chỉnh lại y phục, đi đến phía đài ngọc.
A Man nghi hoặc, cũng theo sát phía sau.
“Bạch tiểu thư.”
Bạch Huyên Huyên đang định rời đi, bị một nam tử áo bào xám khuôn mặt đáng sợ gọi lại.
Khóe miệng Bạch Huyên Huyên mang theo nụ cười yếu ớt, ôn nhu nói: “Có việc gì thế?”
Ánh mắt Diệp Thiên hoảng hốt một chớp mắt, tùy ý hỏi: “Phòng đấu giá có Ngọc Chiếu Đan chứ?”
Ngọc Chiếu Đan là đan dược Huyền giai hạ phẩm, dùng để cũng cố cảnh giới Bát phẩm trung giai.
Câu nói này, cũng là một cách ám chỉ thực lực hiện nay của hắn ta với nữ tử.
Bạch Huyên Huyên dò xét hắn ta mấy giây, mang theo nụ cười áy náy: “Phòng đấu giá tạm thời không có, nếu như công tử không chê phiền phức, có thể đợi một thêm đoạn thời gian.”
Biểu lộ của Diệp Thiên đột nhiên kích động, dẫn đến vết sẹo trên mặt dữ tợn.
Loại cảm giác được tôn trọng khiến cho cảm xúc trong lồng ngực Diệp Thiên trở nên cuồn cuộn!
Mỗi lần hắn dùng gương mặt xấu xí này để gặp người đời thì đều sẽ nhận phải sự im lặng, chế nhạo cùng chán ghét.
Nhưng Huyên Huyên thì sao?
Nụ cười của nàng dịu dàng như vậy, ánh mắt cũng không có một cảm xúc khác thường nào.
“Chỉ cần Bạch tiểu thư không chê, dù phiền phức hơn nữa thì ta cũng nguyện ý!”
Trái tim Diệp Thiên đập thình thịch, lời nói cũng có chút rối ren.
Bạch Huyên Huyên hơi khẽ nhíu đôi lông mày, đối mặt với ý cợt nhả trong lời nói của đối phương, nàng lựa chọn xoay người rời đi.
“Bạch tiểu thư, ngươi còn nhớ rõ thiếu niên ven hồ của ba năm trước đó không?”
Diệp Thiên cất cao giọng nói, tâm tình kích động kịch liệt.
Bạch Huyên Huyên dừng lại, nàng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu rời đi.
“Ta...”
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, đôi mắt Diệp Thiên ảm đạm.
Ầm!
A Man bước nhanh hai bước, dù thân thể như núi hoàn toàn ngăn chặn ánh mắt Diệp Thiên.
Hắn ta lên cơn giận dữ, quát lớn: “Thẩm Ấu Di ta có thể hiểu được, nhưng ngươi lại còn thích nữ tử khác!”
“Lạm tình, hoa tâm, ngươi để muội muội ta ở chỗ nào?”
Diệp Thiên nuốt cay đắng trong cổ xuống, buồn bã nói: “Ba năm trước đây, ta từng tới quận Lang Gia.”
“Lúc ấy, tất cả mọi người ở ven hồ đều trào phúng thân thể phế vật của ta, chỉ có Bạch Huyên Huyên bừng lòng an ủi ta.”
“Ta vẫn nhớ kỹ đôi mắt hạnh linh động của nàng…”
“Im miệng!”
A Man chặn đứng hắn ta, gầm thét lên: “Liên quan gì đến chuyện ngươi lừa gạt tình cảm của A Trân?”
Diệp Thiên im miệng không nói, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: “Ta thích A Trân, cũng thích Bạch Huyên Huyên, nhưng ta cũng không bỏ được Di nhi.”
“Ngươi mắng ta hoa tâm cũng được, mắng ta lạm tình cũng được.”
“Nhưng các nàng thực tình yêu ta, muốn bảo ta từ bỏ một người trong đó, ta chết cũng không làm được!”
Lửa giận của A Man dần dần tiêu tán, hắn buồn bực hít một hơi, hung ác nói: “Nếu như ngươi dám phụ bạc muội muội ta, ta thề sẽ không đội trời chung với ngươi!”
Diệp Thiên gật đầu, liên tục cam đoan.
Lập tức ánh mắt trở nên kiên định.
Hắn nhất định phải đoạt giải nhất ở Đại Hội Võ Lâm, sau đó bóc mặt nạ trước mặt Bạch Huyên Huyên, chắc chắn sẽ lấy được trái tim của nàng.
….
….
Sáng sớm tại quận Lang Gia
Muôn người đều đổ xô ra đường, toàn bộ đệ tử đại môn phái tụ tập ở cửa thành.
Lục Phiến Môn đến rồi!
Lục Phiến Môn được nghênh đón với quy cách long trọng như vậy, đó là vì bọn họ là đại biểu cho triều đình Đại Càn, đến đây để phán quyết Đại Hội Võ Lâm!
Một cỗ xe Xuân Hồ mui trần hoa lệ tinh mỹ xuất hiện, lá cờ Hắc Lang phấp phới trên cao, Thương Dục đứng chắp tay ở phía trước
“Một tiếng hoa nở, mở ra cửa trời.”
Hắn ta duy trì thần sắc phong khinh vân đạm.
Vù!
Bầu trời rơi xuống cơm mưa hoa đào, cỗ xe Xuân Hồ như đặt trong biển hoa, từng đoá từng đoá rơi lên đầu vai hắn ta.
Một đám bộ khoái cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, cách thức xuất hiện của Thương sư huynh đều rất quái dị.
Tây Môn Ẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta: “Trước khi đi, Lục chỉ huy đã nói với chúng ta như thế nào? Lục Phiến Môn phải khiêm tốn làm việc, đừng để giang hồ có chủ đề bàn tán.”
Thương Dục khẽ ngửi hương hoa, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Người giống như ta tất nhiên sẽ làm chấn động chúng sinh, ngươi bảo ta khiêm tốn như thế nào được?”
Dòng người đông nghìn nghịt đang tụ tập ở cửa thành, khung cảnh hùng vĩ chưa từng có.
Có thể nói, các đại môn phái giang hồ đã cho triều đình đủ thể diện.
“Hắn đến rồi!”
“Từ công tử đến rồi!”
Một nam tử áo trắng hơn tuyết, phong thái trong sáng không vướng bụi trần, chậm rãi xuất hiện.
Gương mặt này của hắn, nho nhã giống như thơ!
Tuấn tú như bức họa!
Uyển chuyển như tơ đồng!
Say lòng người như mỹ tửu!
Trên một vài phương diện, hắn lại càng giống như gió xuân ôn nhu, khiến cho đám nữ tử ấn tượng nhu tình và tốt đẹp.
Trong ánh mắt của các nàng tràn đầy sự hâm mộ, tên nam nhân này hoàn toàn là tình nhân trong mộng tiêu chuẩn của các nàng.
Phong hoa tuyệt đại, khí thế vô song!
Ngược lại, dưới cái nhìn của đám nam võ giả tại quận Lang Gia.
Từ công tử duy trì sắc mặt bình thản, cao cao tại thượng quan sát xung quanh, nhưng bản chất bên trong lại lạnh lùng coi thường chúng sinh.
Hắn đích thị là một vị thiên chi kiêu tử thủ đoạn mạnh mẽ, không sợ cường thế.
Hắn nổi lên nhanh như sao băng, sau đó nở rộ hào quang lộng lẫy chói mắt.
Còn một điều cực kỳ mấu chốt, hắn là tâm phúc của Đệ Ngũ Ma Đầu!!
Tâm phúc như thế nào?
Chính là vị trí trái tim!
Quan trọng cỡ nào thì không cần nói cũng biết.
Nếu như nữ ma đầu là thần chỉ, vậy hắn chính là sứ giả thay mặt thần đi sát phạt khắp nơi, liệu có ai dám bất kính?
Diệp Thiên lẫn trốn trong đám người, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, ánh mắt thiêu đốt một ngọn lửa cừu hận.
Nhẫn!
Ta phải ẩn nhẫn!
Đột nhiên.
“Xoạt!”
Tiếng ồn ào to lớn vang lên.