Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 663: Lại bị bắt cóc? (2)




Mà thân ảnh thánh khiết đang đứng sừng sững ở trên bức tranh ấy, dường như đang tè vào đầu của những người trùng sinh….

Từng vòng Đại Nhật huy hoàng lao đến, khí tức nóng rực quấn quanh nam tử áo trắng, che phủ toàn bộ một mảnh tinh không này.

Không sai, bọn họ không thể để cho tên tiểu tử này chạy mất.

CMN, cả ngày không chịu ở nhà, mỗi khi muốn thảo luận đại sự thì phải kêu gọi không ngừng thông qua ngọc giản, những người nắm quyền trong Nhật Bất Lạc đã hèn mọn đến không thể hèn mọn hơn!

Các Thần tộc Hoàng Kim khác đều ấp ủ suy tính riêng, sau đó phân tán về những nơi sâu thẳm trong vũ trụ.

Tác động của trận chiến này đã lên đến đỉnh cao ngất ngưỡng, không giống với những thiên kiêu cái thế trước đây, sức nặng của việc trấn sát Đế Ánh Thành quá lớn!

Điều này có ý nghĩa gì?

Trong bất kỳ kỷ nguyên vĩ đại nào, tên điên Thái Sơ đều có thể tranh đoạt đến ngôi vị cao nhất.

Các Thần tộc vốn dĩ đã dành một sự quan tâm đặc biệt cho kẻ này, nhưng bọn họ mới phát hiện ra mình vẫn đánh giá hắn ta quá thấp.

Có lẽ tên điên Thái Sơ chỉ dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hiện tại mới bắt đầu lộ ra răng nanh!

Chỉ có Quốc Vương của Vĩnh Hằng Quốc Độ vẫn chưa rời đi, ông ta khoác kim bào tín ngưỡng trên người, dẫn đầu những nhiều người khổng lồ khác bước vào Thiên Cung.

“Sinh trưởng trong cùng một thời đại với hắn ta, chính là nỗi tuyệt vọng xem lẫn với bi ai.”

Diễn Hóa Trường Khanh hoàn toàn đánh mất khí thế tự tin lúc trước, chỉ có thể phát ra âm thanh than thở từ trong linh hồn.

“Không, là may mắn.”

Vô Cực Nhị đứng dưới tán liễu bạt ngàn, nhẹ giọng tự nói.

“Cũng đúng...”

Diễn Hóa Trường Khanh nuốt xuống đắng chát trong cổ, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh thánh khiết dưới bầu trời đầy sao.

Đôi bên không thể so sánh với nhau, bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp với hắn, làm sao có tư cách để bi ai?

Nhưng nhờ vào sự xuất hiện của tên điên Thái Sơ, thời đại kỷ nguyên của bọn hắn mới trở nên sáng chói lạ thường.

Trong con mắt của hàng trăm triệu sinh linh, Nhật Bất Lạc, Thần tộc đang được chú ý nhất trong chư thiên, lao về phía Cổ Tinh Xích Ô.

“Bắc Vọng, Nhật Bất Lạc vĩ đại cảm thấy rất tự hào vì ngươi!”

Một đám lão cổ đổng rốt cuộc cũng không kiềm nén được nỗi niềm kích động trong lòng, lần lượt phát ra diệu âm hưng phấn trong đại đạo.

Đế Ánh Thành chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Nhật Bất Lạc. Nhưng bởi vì những trở ngại lợi ích còn tồn đọng, bọn họ chỉ có thể chịu đựng sự khuất nhục.

Nhưng khi được chứng kiến hạt giống số một nhà mình giết chết kẻ này, chưa nói đến trong lòng có bao nhiêu thoải mái, bọn họ chỉ hận không thể dựng lên một tượng đài để khắc ghi khoảnh khắc đó vào sử sách.

Một hoá thạch sống tóc vàng thì thào nói nhỏ: “Đúng rồi, lão tổ đời thứ nhất đã mở ra...”

“Vãn bối không muốn tiến vào.”

Biểu cảm của Từ Bắc Vọng cực kỳ thong dong tự nhiên, phong thái bình tĩnh vẫn duy trì trước sau như một.

Địa phương nào nên đi, địa phương nào không nên đi, hắn tự biết rõ.

Nếu đã nhắc đến tổ tông đời thứ nhất, tất nhiên sẽ liên can đến huyết mạch, ngay cả phàm nhân cũng hiểu rất rõ chuyện này.

Cái gọi là đời đời truyền thừa, chẳng phải huyết mạch vốn dĩ được truyền từ thế hệ thứ nhất hay sao?

Hắn chỉ là kẻ mạo danh, khó tránh khỏi gây nên những hiểu lầm không đáng có. Cho dù chỉ có một phần vạn xác suất bị bại lộ, hắn cũng không dám tùy tiện nếm thử.

Khi tu vi càng tăng cao, hắn càng hiểu rõ tầm quan trọng của thân phận Thần tộc. Đối với những khu vực thần bí trong vũ trụ, chỉ những người sở hữu huyết mạch Hoàng Kim mới có thể đặt chân đến đó.

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng liếc nhìn ba người trùng sinh đang đứng sừng sững trong vùng đất tịnh thổ, ai nấy đều biểu lộ thần sức trầm mặc, tu vi của mỗi người có thể so sánh với Đế Ánh Thành.

“Ta không muốn tàn sát trong nội bộ, các ngươi cút càng sớm càng tốt, một mình ta nâng đỡ Nhật Bất Lạc là đủ rồi.”

Hắn nói ra những lời này với giọng điệu hời hợt, ngữ khí không có bất kỳ gợn sóng nào.

Nụ cười của rất nhiều lão tổ tông khổng lồ bỗng chốc biến mất, vẻ mặt kinh tởm như nuốt phải ruồi

Lại là cái bộ dạng đó, mỗi khi bọn họ muốn ký thác kỳ vọng vào tên điên Thái Sơ, hắn ta sẽ lại phát điên, phá vỡ ý chí đoàn kết của Nhật Bất Lạc.

“Ta sẽ rửa mắt chờ đợi, cho đến khi ngươi bỏ mạng dưới tay Thái Sơ Lan ta, phần mộ tổ tiên luôn bỏ trống một vị trí.”

Một nam một nữ im lặng không nói gì, trong khi thiếu niên tuấn mỹ mặc áo bào tím đầu đội kim quan lại thẳng thừng khiêu khích, ánh mắt ngập tràn sát ý.

Thiếu nữ váy đỏ thông suốt mọi chuyện, nàng lặng lẽ túm một góc ống tay áo Từ Bắc Vọng, đôi mắt to tròn lấp loé một tia điềm đạm đáng yêu.

Tiểu phôi đản đừng xúc động, ngươi bị thương rồi đó!

“A…”

Từ Bắc Vọng hiểu được ánh mắt của nàng ta, hắn im lặng nhìn chằm chằm Thái Sơ Lan nửa ngày, vuốt cằm nói: “Ta nhớ mặt ngươi rồi.”

Sau khi nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến ánh mắt phẫn nộ của vô số lão cổ đổng.

Thái Sơ Lan vẫn bày ra thần sắc âm trầm, nhưng nội tâm càng lúc càng trùng xuống, đồng thời nảy sinh một tia e ngại.

Hắn không quá tự tin với thực lực của bản thân, càng không thể phỏng đoán được suy nghĩ của tên điên Thái Sơ.

Ngộ nhỡ tên điên kia không để ý tộc quy, cứng rắn muốn chém giết lẫn nhau thì sao…

Hắn có chút hối hận vì lời nói vừa nãy, nếu cứ im lặng giống như hai người còn lại là được rồi.