Những lão tổ tông của các thế hệ trước đều cảm thấy u buồn, mặc dù bọn họ chán ghét tên tiểu bối này, nhưng dù gì hắn ta cũng có huyết mạch Nhật Bát Lan, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy bi thương khi trơ mắt nhìn hắn bỏ mạng.
“Hậu táng đi, tạo huy hoàng cho Nhật Bất Lạc.”
Một người sống lại tóc vàng vô cùng như cũ, nhưng đáy mắt lấp loé một tia mừng rỡ và khinh thường.
Mà thần sắc của các Thần tộc Hoàng Kim còn lại đều tràn đầy ý cười, dáng vẻ giống như nắm chắc được thắng lợi trong tay.
Một chiêu này, chuyên môn chống cự đóa hoa bá đạo kia!
Một khi đòn sát thủ mất tác dụng, chẳng phải tên điên Thái Sơ sẽ trở thành dê đợi làm thịt sao?
Thân ảnh thánh khiết không hề rung động chút nào, hắn chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú dị tượng Hoàng Tuyền đang bốc hơi, sau đó cười không thành tiếng.
Hoàn toàn chính xác, hắn căn bản khinh thường đám người sống lại này.
Kẻ có thể đi đến đỉnh cao nhất của thời đại, đương nhiên cũng không phải hạng người đơn giản.
Đổi lại ba mươi năm trước, nương nương có lẽ sẽ trở thành quả phụ, bởi vì hắn nhất định phải chịu chết.
Sức mạnh hủy diệt của Vương hoa Bỉ Ngạn sẽ bị suy giảm bởi cánh cửa vãn sinh này, thủ đoạn minh khí của hắn sẽ bị cản trở, trong khi chiến lực của bản thân lại kém xa tít tắp so với Đế Ánh Thành.
Nhưng bây giờ.
Một đóa hoa óng ánh chậm rãi trôi tới, cũng là đóa hoa Bỉ Ngạn duy nhất của hắn. Nó không mang theo bất kỳ uy lực nào, nhưng lại tràn đầy mê hoặc.
Khi đối mặt với cỗ Minh khí diệt thế không thuộc về trong nhân thế, Đế Ánh Thành cảm thấy vô cùng tự tin, cánh cửa vãng sinh trong Hoàng Tuyền vẫn đang đứng sừng sững ở phía trước, một bàn tay vong linh nắm chặt lấy cánh hoa.
Trong nháy mắt, cánh hoa bị xé nứt thành tro tàn, cánh cửa vãn sinh dần dần ảm đạm, tiếng gào thét của vong linh cũng chầm chậm biến yếu đi.
“Rất tốt!”
Đế Ánh Thành có chút khó xử, ánh mắt giống như bị lây nhiễn nọc độc.
Uy lực của đóa hoa kia cũng không chỉ như thế, nhưng bởi vì quá mức cảnh giác, hắn bị đối phương đùa bỡn.
“Chênh lệch giữa ta và ngươi, cái gì có thể san bằng chứ?”
Ầm ầm!
Sắc mặt của Đế Ánh Thành trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, một chưởng quét ngang tinh không, giống như một phương lục địa ẩn chứa sức mạnh vô biên, khiến cho toàn bộ vũ trụ đều biến dạng.
Uỳnh!
Thanh âm tế tự đại đạo vang lên, dải ngân hà tựa như bị ngăn cách bởi một thân ảnh cường thế độc lập, vô số vì tinh tú đều gánh chịu uy lực của cự chưởng của Đế Ánh Thành!
Đây đâu phải là đòn công kích của Cổ Đế cao phẩm, rõ ràng là đạo pháp của cường giả Tranh Độ!
Rất nhiều lão quái vật đều nghẹn họng nhìn trân trối, có chút khó có thể tin.
Kẻ này khí phách đến mức nào, mà lại có thể sáng chế ra một bí thuật kỳ dị đến như vậy?
Khi hàng trăm triệu sinh linh còn đang thẫn thờ, đầu óc trống rỗng, thì khắp nơi trong chư thiên đều xuất hiện cự chưởng của Đế Thiên Vương, tựa như nó chính là ý chí đại đạo.
Kinh khủng đến mức rối tinh rối mù!
Người có thể xưng hùng suốt một kỷ nguyên, bất khả chiến bại ở thời đại lớn, không phải là không có lý do!
Trong phút chốc, kết giới tinh hải bị bóc tách từng chúc một, toàn bộ ánh sao thành tro tàn, thân ảnh thánh khiết cũng không thi triển đạo pháp hộ thể, một mực đối đầu trực diện với cự chưởng vô địch của Đế Ánh Thành.
“Chung quy lại, hắn ta cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.”
Rất nhiều lão tổ tông than nhẹ một tiếng, người chết như đèn tắt. Nếu bỏ qua tính cách kỳ dị mà nói, tên điên Thái Sơ vẫn rất có sắc thái của một sự tồn tại truyền kỳ.
Nam tử áo trắng lặng lẽ đứng một góc trong tinh không, giống như đang tuyệt vọng đối đầu với sự thật, nhưng ánh mắt lại không có bất kỳ sự e ngại nào.
Đường thẳng đứng trên vầng trán của hắn đóng mở liên tục, màn sương mù kịt đen vô cùng vô tận tuôn ra, một tòa cốt tháp Địa Ngục còn chưa hình thành đột nhiên vắt ngang tinh không, khí tức ăn mòn lao về phía toà vương tọa màu xanh.
Uỳnh!
Đôi mắt khổng lồ bất chợt xuất hiện một cách quỷ dị, khí tức không xác định lan tràn khắp nơi, tất cả loại năng lượng đều bị suy giảm một cách khó diểu, giống như kỷ nguyên trường hà đang bao trùm nơi này.
Sự thay đổi đột ngột khiến vô số lão quái vật già nua đều cảm thấy kinh hãi đến mức rùng mình, ngay cả bọn họ đều cảm nhận hồi hộp trước khí tức kỳ dị này.
“Không thể nào…”
Một lão tổ trong Vô Miện Chi Vương tái mặt, sao tên điên Thái Sơ có thể khuấy động âm dương trong đại đạo, toà cốt tháp kia…
Khắp nơi trong vũ trụ đều chấn động, tất cả tu sĩ cảm thấy sợ hãi trước sự giáng lâm của một loại lực lượng đại đạo mênh mông đến mức có thể huỷ diệt trời xanh.
Huyết chiến thần thoại lập tức bay màu, mỗi giọt mỗi giọt huyết dịch đều được chôn vùi, tòa vương tọa màu xanh sụp đổ từng chút một, các đòn công kích của đạo pháp vô địch kia chẳng khác gì trâu đất xuống biển.
Đế Ánh Thành giống như bị sét đánh, đến cả thủ đoạn thiêu đốt bản nguyên cũng không còn tác dụng. Ngay khi cốt tháp Địa Ngục sắp bao trùm thân thể, linh hồn của hắn đã ngộ ra cảm giác tuyệt vọng.
“Thành Nhi!”
Rất nhiều lão tổ tông trong Đế thị gầm thét rên rỉ.
“Đừng cứu ta!”
Mái tóc đen của Đế Ánh Thành dựng ngược giữa hư không, mọi động tác giãy dụa của hắn đều bị vô hiệu hoá bởi luồng ánh sáng của con ngươi khổng lồ. Đối với phần thân dưới đang mắc kẹt trong toà cốt tháp Địa Ngục, từng tấc da thịt ở đó đều bị ăn mòn thành tro tàn.
Vẻn vẹn một nháy mắt, hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khí thế tự tin hoá thành nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
“Ha ha ha ha ha…”
Đế Ánh Thành vừa cười to vừa rơi nước mắt: “Kết cục đáng thương.”
Trong quá khứ, hắn từng hoành hành khắp nơi, khí thế bừng bừng phấn chấn, phong thần như ngọc, bỏ xa những người cùng thế hệ xa, luôn luôn khiến thiên hạ phải kinh ngạc
Mà bây giờ lại phải chết như thế này.
Đế Thiên Vương hắn không còn là nhân vật chính nữa rồi.
Uỳnh!
Một đống tro tàn phiêu tán trong tinh không, giống như đã chết trăm ngàn năm. Toà cốt tháp Địa Ngục sụp đổ, nam tử áo trắng thánh khiết lạnh lùng quan sát toà vương toạ trống rỗng.
Đế Ánh Thành bỏ mạng!
Vũ trụ chấn động, chư thiên rung chuyển!