Thật sự là ngu xuẩn mà!
Ngu không ai bằng!
Chưa từng thấy tộc nhân lớn lối như thế bao giờ!
Biết rõ phải đối mặt với sự chém giết tàn khốc của Tinh Không Bỉ Ngạn, vậy mà không biết bảo vệ mình. Còn nếu đã bị thương như vậy, hắn vẫn nên né tránh chiến đấu mới phải! Chỉ cần nói ra tình hình thực tế, chư thiên ai dám chế giễu?
Bây giờ, hắn không phải đã trở thành thịt cá nằm trên thớt của Đế Ánh Thành hay sao?
Sinh linh chư thiên đều tái mặt, căn bản không dám tưởng tượng đến cái chết của áo bào trắng cấm kỵ. Dù sao đi nữa, tên điên này cũng là lãnh tụ thời đại của bọn hắn, không thể cứ như vậy mà bị cuốn trôi theo gió.
Đế Ánh Thành đứng sừng sững trên tinh không, ánh mắt toé ra sấm sét, lạnh lùng nói: “Chỉ cần thần phục, ta tha cho ngươi khỏi chết!”
Đột nhiên, đại diện của các Thần tộc Hoàng Kim đều biến sắc, rất nhiều lão quái vật đều nhíu mày.
Hàng trăm triệu tu sĩ cũng thở dài một hơi, cho dù bọn họ đã biết trước kết cục, nhưng ai cũng không muốn nhìn thấy đại chiến chỉ nghiêng về một bên như thế này.
Đế Thiên Vương không hổ danh là vị vua đứng đầu một thời đại, khí độ và sự ngông nghênh của hắn khiến cho người đời không thể tìm ra bất kỳ tì vết nào.
Nam tử áo trắng thánh khiết chắp tay sau lưng, con ngươi thâm thúy không hề có một chút gợn sóng, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi già rồi.”
Ba chữ này khiến cho Đế Ánh Thành run rẩy cả người, con ngươi như lưỡi đao nhìn chằm chằm Thái Sơ Bắc Vọng. Chỉ là một hậu bối, hắn ta lại dám thốt ra những lời nói tràn đầy ý vị nhục nhã!
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Hắn ta rống to, sát ý toàn thân xông lên tận đỉnh đầu, căn bản không thể chịu đựng nỗi nhục nã này.
“Ta nói là…”
Ý cười trong đáy mắt Từ Bắc Vọng chậm rãi phân tán, chỉ còn lại sự bình tĩnh đến tột cùng: “Ngươi có muốn khắc ghi điều gì trên bia mộ không?”
Tinh không tựa như hầm mộ bị phủ bụi, tất cả mọi thứ đều chìm trong tĩnh mịch quỷ dị, khiến cho hàng trăm triệu tu sĩ hít thở không thông.
Giọng điệu hời hợt, nhưng hàm ý lại khí diễm ngút trời như vậy!
Nếu có vốn liếng để cuồng vọng, thì thái độ này được gọi cường thế!
Nhưng nếu không có vốn liếng để cuồng vọng, thì hắn ta đích thị đang tự rước lấy nhục!
Rất hiển nhiên, những tu sĩ ủng hộ áo bào trắng cấm kỵ đều cảm thấy bi ai và tuyệt vọng từ tận đáy lòng.
Thái Sơ Bắc Vọng vẫn luôn giành được thắng lợi cho tới nay, sau đó đứng đầu bảng Vấn Đỉnh với tư thái bất khả chiến bại. Tuy nhiên, vinh quang huy hoàng dường như đã che đậy lý trí của kẻ này, khiến hắn ta trở nên vô tri không sợ.
Thời khắc này, không biết bao nhiêu người đều thở dài trong lòng, bọn họ từng chứng kiến truyền kỳ quật khởi của áo bào trắng cấm kỵ, nhưng rốt cuộc cũng chuẩn bị trông thấy hắn rơi đài.
“Tên điên, ngươi cần ta giúp không?”
Nam tử hai mắt bị mù đang đứng sừng sững trong một góc tinh không, giọng nói khàn khàn không chịu nổi.
Vô Cực Nhất vẫn luôn nhớ kỹ giao ước, cho dù hai bên liên thủ cũng không có cách nào rung chuyển Đế Ánh Thành, nhưng hắn không muốn nhìn thấy tên điên mất mạng.
Thần tộc Trường Sinh Bất Hủ bỗng nhiên giật mình, rất nhiều hoá thạch sống nhìn chằm chằm hạt giống số một nhà mình, đáy mắt tràn ngập uy áp nồng đậm.
Phong Đế Thiên Thê kết thúc, những người sống lại đã hoàn toàn trưởng thành, không còn cần phải được bảo vệ nữa. Hiện tại, đối với những trận chiến liên quan đến cuộc tranh đấu Tinh Không Bỉ Ngạn, cho dù là sống hay chết, các vị trưởng bối cũng không thể nhúng tay trong đó.
“Thật sao?”
Đế Ánh Thành cười lạnh một tiếng, khôi phục sự bình tĩnh như trước đây: “Các ngươi cứ liên thủ thỏa thích, ta cần gì phải sợ?”
Mái tóc đen dài qua vai của hắn ta không ngừng bay múa, toàn thân toát ra khí thế bá đạo mồn một.
“Một người là đủ rồi.”
Ánh mắt của thân ảnh thánh khiết lấp loé một tia dịu dàng, hắn thản nhiên cười với Vô Cực Nhất.
Đột nhiên, cơ thể của hắn tuôn trào từng mảnh tinh hải sáng chói, đôi chân đạp lên từng khối Sinh Mệnh Cổ Tinh, mỗi tấc cơ thể đều đang phóng thích uy lực tinh đấu.
“Đom đóm sao có thể tranh giành ánh sáng cùng trăng sáng?”
Đế Ánh Thành ngửa mặt lên trời rồi gào thét, vương tọa màu xanh vĩ ngạn bất hủ vắt ngang bầu trời đầu sao, huyết chiến bắt đầu sôi trào, các lằn ranh trong vũ trụ đều bị xé rách.
Hắn ta bày ra bộ dáng cao cao tại thường ở trên vương tọa, thân ảnh đắm chìm trong huyết khí thần thoại hừng hực, đôi mắt không chỉ dừng lại ở nhân thế mà nhìn ra vạn cổ.
Cỗ uy áp Đại Đế vô thượng huy hoàng đến nhường này, dường như có thể che đậy toàn bộ càn khôn, chấn nhiếp chư thiên vạn vực.
Hàng trăm triệu tu sĩ không thở nổi, đồng thời cảm thấy cực kỳ sợ hãi hơn bao giờ hết.
Đây chính là một trong những thể chất huyết mạch đứng đầu vũ trụ, Chiến Thể Thần Thoại!
Uỳnh!
Va chạm kịch liệt, tinh không run rẩy, toàn bộ năng lượng đều bị quét sạch, ánh sao lộng lẫy lập tức sụp đổ, tất cả đều bị bóp nghẹt bởi khí tức huyết dịch cuồng bạo!
Chỉ vẻn vẹn một kích, cục diện thắng lợi đã được định!
Vào thởi điểm đỉnh phong của Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, ánh sao trong vũ trụ tuyệt đối sẽ không tiêu tán nhanh đến như vậy, nhưng áo bào trắng cấm kỵ hiện đang bị thương, hắn ta càng khó có thể chống lại!
“Tuyệt vọng à? Tiếp theo đây, ngươi sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa!”
Thân ảnh cường thế trên vương tọa màu xanh bắt đầu thi triển từng đạo ấn ký kinh khủng, tiếng gầm rú của những oan hồn lệ quỷ đột nhiên vang lên trong nơi sâu thẳm vũ trụ.
Trong một khoảnh khắc, mảnh tinh không này dường như đã bị nhấn chìm xuống âm phủ, dị tượng cầu Nại Hà ở Hoàng Tuyền lần lượt trồi lên, cánh cửa tái sinh vắt ngang bầy trời đầy sao, và từng đôi tay vong linh đang vùng vẫy khua khoắn.
“Không thể nào như vậy!”
Rất nhiều lão quái vật tóc vàng tái mặt vì kinh hãi, tại sao Đế Ánh Thành lại có thể nắm giữ bí pháp Hồn Bất Quy?