Từ Bắc Vọng đút một muôi cháo cho nàng, nhu tình nói ra: “Nương nương, chỉ khi tiếp xúc thân mật nhất, chúng ta mới có thể phóng xuất ra tình yêu.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương mấp máy khoé miệng, hờ hững không nói, nhàn nhạt nhìn hắn.
“Khi được trở về Cửu Châu, bản cung cảm thấy rất vui vẻ, vậy tùy theo ý ngươi đi.” Nàng gắp một miếng thịt cua, làm ra bộ dáng không quan trọng.
Thật ra, ngươi cũng cảm thấy nghiện chứ gì? Từ Bắc Vọng chắc chắn không dám nói câu này với quái vật kiêu ngạo.
Hắn nhìn toà cung điện ở nơi xa xa, đột nhiên nảy ra một ý tưởng kích thích, thận trọng nói: “Nương nương, hay là…”
Nói xong, ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương toát ra vẻ lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
“Ngươi thật là biến thái!”
“Chỉ một lần thôi, nương nương thỏa mãn ti chức đi.”
Từ Bắc Vọng năn nỉ.
“Đừng mơ!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương quát lên, mắt phượng nhắm chặt, nàng cảm thấy lá gan của chó săn càng lúc càng lớn.
“Chơi một chút tình thú thì có sao đâu…”
Từ Bắc Vọng lầu bầu một câu, dứt khoát trực tiếp uy hiếp nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta trở về chư thiên đi. Đại lục Cửu Châu thiếu thốn ý vị, thực sự không có lợi cho tu luyện.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi dừng lại một chút, cũng không đe dọa hắn nữa, tiện nhân đã sớm nhờn mặt.
Cho dù nàng cảm thấy rất xoắn xuýt trong đáy lòng, nhưng bề ngoài lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, chỉ ưu nhã húp cháo.
“Nương nương, đi thôi?”
Từ Bắc Vọng đưa mặt về phía nàng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương giẫm chân mấy lần trên mặt hắn, ngữ điệu um tùm: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể như thế nữa!”
Xem ra, lão đại cũng không quá kháng cự như vậy.
Từ Bắc Vọng lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Trong toà cung điện trang nghiêm thần thánh, Nữ Đế của Đại Chu, Cơ Minh Nguyệt đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đắm chìm trong trạng thái tu luyện.
Vương tọa nguy nga mà uy nghiêm, chính là đại diện cho quyền uy của đế vương, đang lẳng lặng đứng sừng sững ở giữa.
“Tranh thủ thời gian!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh giọng thúc giục, đáy mắt ẩn hiện hào quang hoả diễm, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng chỉ có chút khẩn trương, cộng với một tia khoái cảm dị dạng.
“Nương nương…”
Từ Bắc Vọng dùng ánh mắt để ra hiệu nàng mau ghé vào bên trên ngự tọa.
“Ừm?”
Thái độ ra lệnh này khiến cho Đệ Ngũ Cẩm Sương cực kì không vui, đôi mắt trở nên rét lạnh.
“Van cầu nương nương.”
Từ Bắc Vọng đổi sang vẻ mặt nhu nhược cầu khẩn.
Khuôn mặt cao quý trang nhã của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút cứng ngắc, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, cường điệu lặp lại nói: “Một lần thì một lần, nếu không bản cung sẽ chặt đứt của ngươi!”
Nói xong, nàng tựa vào vương tọa, liếc về phía Cơ Minh Nguyệt ngồi tu luyện ở phía đối diện, luống cuống nắm lấy lan can.
“Nàng không nhìn thấy chúng ta.”
Từ Bắc Vọng mềm giọng một tiếng, nhìn chằm chằm dáng người uyển chuyển của lão đại.
Mông rộng qua vai, tư thế này khiến cho làn váy tím căng chặt, phát hoạ nên đường vòng cung giống như trăng tròn, kích cỡ khá lớn lại tràn ngập sức đàn hồi.
“Qủa đào mật chín” chính là hình tượng thích hợp nhất để mô tả.
...
...
Đêm khuya.
Đệ Ngũ Cẩm Sương túm lấy mái tóc đen, thần sắc lười biếng hài lòng không diễn tả bằng lời.
“Sau này còn dám như vậy, bản cung chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Nàng rất nghiêm túc răn dạy, hóa thành một đạo hào quang màu tím rồi nhanh chóng tiến vào cung Thái Sơ để tắm rửa rồi thay quần áo.
Sau khi ác chiến mấy canh giờ, ra sức đâm vào chỗ chết mà không hề thương tiếc, Từ Bắc Vọng cũng có chút mỏi mệt, nhưng cực kỳ thỏa mãn, đồng thời cũng có cảm khoái chinh phục.
Từ Bắc Vọng nhàn nhạt nhìn công chúa đế quốc trước kia, nơi khóe mắt đã có thêm nếp nhăn, càng gia tăng vẻ quyến rũ của mỹ nữ, khuyên tai phượng hoàng cũng không mất vẻ uy nghi.
Hai người cũng coi như cừu địch, hắn còn từng trấn sát vị hôn phu của nàng ta thành tro tàn.
Sau khi trở về Cửu Châu, tâm cảnh nhàn nhã bình thản, hắn cũng nảy sinh một chút ác ý thú vị, không hề thu dọn tình cảnh hỗn đội trên vương tọa mà tiêu sái rời đi.
Rạng sáng hôm sau, Nữ đế chậm rãi mở con ngươi ra, toàn thân lượn lờ hào quang rực rỡ.
Nàng ta đứng dậy rồi dạo bước đến ngự án, chuẩn bị xử lý những chính vụ chồng chất.
Ngay khi vừa ngồi xuống vương toạ, nàng ta chợt cảm thấy sền sệt, bèn duỗi tay ra xem xét, đầu ngón tay chạm đến một vũng nước đọng trắng sệch óng ánh, mùi thơm khó mà che giấu.
“Đây là cái gì?”
Cơ Minh Nguyệt thì thào khẽ nói, biểu cảm trở nên sợ hãi trong nháy mắt.
Uỳnh!
Vương tọa nổ tan thành bột mịn, nàng đi qua đi lại, ánh mắt cực kỳ hoảng loạn.
Bản thân là một trong những người đỉnh cao ở Cửu Châu, hoàng điện lại bị địch nhân bất tri bất giác chui vào, vậy mà nàng lại không phát hiện.
Chuyện này quá đáng sợ!
“Ai muốn ám sát trẫm, ai đang trêu đùa trẫm?”
Cơ Minh Nguyệt quát rống một tiếng, mắt phượng lấp loé sát ý.
Tuy nhiên, nàng ta vĩnh viễn không biết bản thân đã bỏ qua cơ hội có được tuổi thọ trăm vạn năm.