Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo.
“Gạt ngươi thôi.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười một tiếng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng khoé mắt để vạch ra một đường sáng nguy hiểm, sau đó giơ chân lên định đá vào mặt hắn.
Từ Bắc Vọng nắm lấy bàn chân ngọc mượt mà, nháy mắt với nàng một cái.
“Lập tức khai!”
Cơn phẫn nộ trong lòng Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức tan biến, nàng dường như tâm linh tương thông với hắn, nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của tên tiện nhân này.
Ngay cả một khắc đều không muốn chờ lâu, dáng người uyển chuyển hóa thành tử quang.
Từ Bắc Vọng cười cười, nếu lão đại vui vẻ đến nhường này, chẳng phải hắn còn có thể lập lại chiêu cũ, tìm tòi đến cùng một lần nữa?
Về phần làm sao để đi, thật ra rất đơn giản.
Sau khi đạt được Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, hắn có thể cảm ứng các vì sao trong vũ trụ, nhưng bởi vì một ngôi sao bị vứt bỏ sẽ không ngừng du động, cho nên mới khó tìm.
Nhưng bây giờ còn có Vũ Trụ m Dương Thể nha, âm dương tương đương với sự biến hóa của vạn vật, năng lượng nguyên thủy thúc đẩy hoạt động của vạn vật trên thế gian chính là âm dương.
Hắn tự nhiên sẽ lưu lại vết tích tại những địa phương mà bản thân đã từng sinh sống, đó là năng lượt âm dương còn sót lại của hắn.
Hơn nữa, nhờ vào sự kết hợp của hai đạo thể cấp bậc truyền thuyết thần thoại, hắn cũng không bị hạn chế bởi quy tắc đại đạo, thoải mái bước vào thế giới bị vứt bỏ.
Đi ra ngoài cung điện, Từ Bắc Vọng lần lượt ném từng túi đồ ăn vặt từ trong chiếc nhẫn trữ vật. Sau khi trông thấy số lượng đồ ăn vặt được lấy ra đã chất chồng thành một toà núi nhỏ, hắn nhìn về phía con mèo ngu ngốc đang mở to mắt trừng mình: “Ăn uống thật ngon, sau đó đi ngủ thật hả hê, rồi lại chăm chỉ tu luyện.”
“Được nha!”
Miêu Khả Ái cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng luôn khiến cho người ta muốn cắn một miếng.
Nhìn xem, tiểu phôi đản ăn nói có chút chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, hắn vẫn luôn đặt meo meo trong mắt đó nha, còn đại phôi đản thì tính là cái gì? Cút sang một bên!
Hửm? Không thích hợp nha.
Miêu Khả Ái nhất thời phản ứng lại, làm sao đại phôi đản còn chưa ăn dấm?
Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng sừng sững phía trên họa cuốn không trọn vẹn, thần sắc có chút hững hờ.
“Chúng ta đi về Cửu Châu một chuyến.”
Nàng nhìn Hoàng Như Thị với nửa con mắt, giống như tiểu nữ hài không giấu được tâm sự, mặc sức khoe khoang mọi thứ.
“Ừ.”
Hoàng Như Thị khẽ gật đầu.
Bà đã ma luyện ra thân thể Đại Đế, hơn nữa còn có khu vực an toàn để tu luyện, cũng không cần dựa dẫm vào con rể.
Miêu Khả Ái bày ra thần sắc vô hồn tĩnh mịch, khóe mắt ướt át đẫm lệ, nơi sâu thẳm trong thâm tâm ngập tràn sự bi thương thống khổ.
“Vậy còn meo meo thì sao?”
Nàng tựa như nai con bất lực, nắm vuốt mép váy không biết làm sao, nước mắt cứ lăn xuống như đê vỡ.
“Ngươi chuyên tâm tu luyện.”
Giọng nói của Đệ Ngũ Cẩm Sương càng lúc càng âm u, ánh mắt nhìn chằm chằm chó săn.
Từ Bắc Vọng muốn nói lại thôi, chỉ có thể cho con mèo ngốc một cái ánh mắt khích lệ, rồi chậm rãi đi vào họa cuốn không trọn vẹn.
Không có cách nào khác, cho dù hai người mang theo con mèo trà xanh, nhưng nàng ta cũng không đi vào thế giới bị vứt bỏ.
“Được thôi.”
Miêu Khả Ái quay lưng đi, ủy khuất đến khàn giọng, ngồi xổm trên mặt đất yên lặng rơi lệ.
Họa cuốn phi nhanh qua táng thổ hắc ám bằng tốc độ khó mà tin nổi, lập tức vượt qua mảnh không gian hư vô này.
Một tiểu hành tinh sáng chói vắt ngang tinh không lộng lẫy, vũ trụ vô ngần, dòng chảy cuộc sống lưu chuyển khắp mấy trăm vạn dặm, trông giống như một đạo đồ càn khôn.
Hai mảng sáng tối được ngăn cách bởi một đường ranh giới, cao rồi thấp, động và tĩnh, lên lại xuống, nóng cùng lạnh, đủ loại năng lượng dâng trào với quy tắc đối lập nhau.
Bùm bùm!
Một ngôi sao màu nâu sẫm hoàn toàn không nổi bật, nhưng nó vẫn bị tiểu hành tinh bắt lại, và bức tranh không hoàn chỉnh biến mất trong đó.
...
…
Vương triều Đại Chu, kinh đô.
Trời đã về tối, con phố Chu Tước đông nghìn nghịt người, chiến xa phi thuyền ù ù lướt qua khắp vòm trời.
Nam tử áo trắng và nữ tử váy tím sánh bước bên nhau trong ánh đèn nhộn nhịp, hơi men say ửng hồng nhẹ nhàng lưu chuyển trên vai hai người
Dường như không ai nhìn thấy bọn họ.
“Đường đi quen thuộc…”
Từ Bắc Vọng nắm lấy lòng bàn tay của lão đại, hai người dạo bước khắp nơi.
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương nhã nhặn, ba nghìn sợi tóc đen suôn mượt tung bay, toàn thân toát ra khí chất tuyệt mỹ, cao quý xen lẫn với chút lười biếng.
“Nương nương, vui vẻ không?”
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm con ngươi của nàng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng không phủ nhận, chỉ dè dặt gật đầu thay cho lời đáp.
“Bản cung muốn ăn cái kia.”
Nàng chỉ vào món đồ chơi làm bằng đường toả sáng lấp lánh trong quán nhỏ bên đường, ánh đèn càng làm cho nó trở nên chói mắt hơn nữa.
Từ Bắc Vọng vừa mới đi được vài bước thì sau đó nhận ra rằng nương nương xưa nay không ăn thức ăn bên ngoài.
“Đợi chút nữa, ti chức làm cho người.”
Hắn ân cần nói một tiếng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhếch môi,nàng dẫn hắn tới phủ đệ quyền quý trong kinh đô.
Một tòa cung điện lộng lẫy đứng sừng sững, chữ “Từ” trên tấm biển phát ra pháp lực uy nghiêm, lớp mạ vàng lập lòe khiến cho thế nhân không dám nhìn thẳng.
Từ phủ ngày nay đã là một thế lực đỉnh cấp, có tiếng nói cực lớn tại Cửu Châu, đệ tử ngoại môn ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Từ Bắc Vọng nhìn chăm chú một lúc lâu, toà phủ đệ đã thay đổi rất nhiều, nhưng đôi vợ chồng ở bên trong vẫn chưa từng biến hóa, chỉ càng ngày càng già nua.
Nói ra thì có chút buồn cười, áo bào trắng cấm kỵ bất khả chiến bại ở hai phe vũ trụ, vậy mà lại không đủ dũng khí bước vào trong đó.