Từ Bắc Vọng đi lướt qua táng khí, chậm rãi chữa trị một góc linh hồn bị ăn mòn của bà, ánh mắt bất giác chuyển hướng xuống phía dưới.
Núi non hiểm trở ở phần vạt áo cũng không kém phần hùng vĩ sung mãn, không muốn hấp dẫn ánh mắt cũng không được.
“Mẹ vợ quả thực sở hữu thiên phú dị bẩm.”
Từ Bắc Vọng nói ra một lời từ tận đáy lòng.
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng như băng tan, gần như nổi giận đùng đùng trong nháy mắt, lạnh giọng hỏi: “Bà ta rất lớn à?”
Hoàng Như Thị vừa lấy lại lý trí, đột nhiên nghe được câu này, khuôn mặt đỏ ửng lộ ra vẻ không được tự nhiên.
“Ti chức muốn nói đến thiên phú tu hành của mẹ vợ.”
Từ Bắc Vọng bất đắc dĩ giải thích, hắn đâu phải loại người có tâm tư xấu xa như vậy.
Trong vòng vài chục năm ngắn ngủi, Hoàng Như Thị đã có thể ma luyện thành công hình thức ban đầu của thân thể Đại Đế, thiên phú vược bậc đến nhường này đương nhiên rất hiếm có khó tìm trong cả hai phe vũ trụ.
Thành tựu này cũng nhờ vào sự cố gắng của nhạc mẫu, không giống con mèo ngu nào đó, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Đệ Ngũ Cẩm Sương mặt mày như cũ lạnh buốt, lạnh lùng xem kĩ Hoàng Như Thị: “Người ăn mặc phong tao như thế, chẳng lẽ muốn câu dẫn hắn sao?”
Từ Bắc Vọng xấu hổ, càng không biết nói gì với bình dấm chua này, cách ăn mặc của mẹ vợ rõ ràng rất bình thường, nhưng nàng cứ muốn gây chuyện hết lần này tới lần khác.
“Cẩm Sương, tôn trọng mẹ một chút.”
Hoàng Như Thị mấp máy bờ môi, hiếm thấy có chút tức giận.
“Ngươi cứ ngưng luyện thân thể Đại Đế cho tốt, về sau ít xuất hiện trước mặt hắn đi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương không chút khách khí, giọng điệu đối chọi gay gắt, sau đó để lại một ánh mắt lãnh lệ cho chó săn rồi quay người bước vào cung điện.
Hoàng Như Thị vốn dịu dàng uyển chuyển cũng dâng trào nộ khí, có đôi khi, bà rất chán ghét tính tình này của nữ nhi, dục vọng khống chế đến mức biến thái, hận không thể đặt con rể ở trong túi chứa của nàng.
“Được rồi…”
Từ Bắc Vọng cẩn thận từng li từng tí nói một tiếng, ngón tay tỏa ra hào quang nhàn nhạt rời khỏi cái trán.
“Các ngươi có mâu thuẫn gì, ngoại trừ luyện chế đan dược cho ngươi, nàng rất ít khi nói chuyện với ngươi.”
Hoàng Như Thị tiếp tục truy cứu, bà vẫn còn một câu hỏi chưa kịp nói, hai đứa hiện tại cũng không có ngủ cùng nhau.
“Tội nghiệt cưỡi nàng không thể tha thứ…” Từ Bắc Vọng mập mờ trả lời, không dám nói chuyện lâu la, sau đó đi về phía cung điện.
“Hừ!”
Miêu Khả Ái ngẩng lên cái đầu nhỏ, bày ra bộ dạng meo meo không thèm để ý đến ngươi.
“Ngươi không khắc khổ tu hành, vậy ta chỉ có thể vứt bỏ ngươi.”
Từ Bắc Vọng đi đến bên cạnh nàng, nghiêm khắc quát lớn một tiếng.
“Vứt bỏ thì vứt bỏ, dù sao meo meo cũng chỉ là một cọng rác chẳng ai cần.”
Vành mắt của Miêu Khả Ái có chút ửng đỏ, nước mắt nói đến là đến, hai mắt thoáng chốc mông lung đẫm lệ.
“Có ai mà quan tâm đến suy nghĩ của rác rưởi chứ?”
“Không có các ngươi, meo meo vẫn sống rất tốt…”
Miêu Khả Ái khóc sướt mướt, một bên tự giễu một bên lau nước mắt.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nàng mấy giây, con mèo trà xanh học tìm được thủ đoạn này ở đâu? Rõ ràng rất vụng về, thế mà vẫn còn dùng?
“Ta nói một lần cuối, nếu vẫn tiếp tục lười biếng nữa, Tinh Không Bỉ Ngạn không có chỗ cho ngươi.”
Từ Bắc Vọng đi vào cung điện, âm thanh khóc thút thít của Miêu Khả Ái lập tức dừng lại, nàng cúi đầu bĩu miệng, giận dỗi dậm chân tại chỗ.
“Meo meo thật đáng thương hic!”
….
….
“Cút!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng sừng sững ở trong đan phòng lượn lờ mùi tiên dược, nàng cũng không thèm quay đầu nhìn lại mà chỉ quát lạnh một tiếng.
Từ Bắc Vọng tựa lưng ở cửa điện, hắn không nhìn chằm chằm ở đôi chân ngọc tuyệt phẩm đang được bọc trong lớp vớ đen như mọi khi, mà ánh mắt lại gắn chặt vào cặp mông mật đào cong cong duyên dáng, giống như hai khối đậu hũ tươi non mọng nước.
Ánh mắt dập dờn lộ ra ý cười, hắn không khỏi hồi tưởng về khung cảnh kiều diễm câu người kia.
Cũng là bởi điều này, lão đại ghi hận trong lòng, không chịu cho hắn một chút sắc mặt tốt trong suốt mười năm ròng rã.
Đi ngủ chia phòng, hôn môi thì khỏi phải bàn, hắn chỉ có thể trộm tất chân đến an ủi tinh thần.
Mối tiếp xúc duy nhất giữa hai người, chính là nàng vẫn chăm sóc cho hắn mỗi lần luyện đan dược xong xuôi.
Không thể cứ để mọi chuyện tiếp tục như vậy được, vì mong nàng có thể vui vẻ, Từ Bắc Vọng chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ của mình
Hắn nhẹ nói: “Nương nương, ngươi…”
“Cút ngay lập tức, đừng có tới gần bản cung.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chặn lời hắn.
“Nương nương, ngươi không muốn trở về đại lục Cửu Châu để nhìn một chút sao?”
Từ Bắc Vọng nói một hơi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương bỗng nhiên quay người, băng giá trong đôi mắt dần dần tan biến, nàng nhìn chằm chằm hắn suốt một lúc lâu.
Từ Bắc Vọng bắt được vẻ mong đợi cũng như sự phấn khích khó tả bên trong ánh mắt của nàng, nội tâm lập tức kích động muốn nhảy cẫng.
Nữ tử lạnh lùng đến đâu, thực chất cũng có gen lãng mạn trong xương cốt. Hai người có thể trở lại vùng đất kia, tái hiện những kỷ niệm lúc trước.