Từ Bắc Vọng nhỏ giọng nói.
“Ngươi khi dễ nàng?” Hoàng Như Thị có chút bất lực.
Bà vốn cho rằng, Cẩm Sương khi dễ con rể còn tạm được, tuyệt đối không có khả năng bị đảo ngược.
“Hắn lừa gạt nàng? Hay hắn có chuyện giấu diếm nàng?”
Thiếu nữ phong hoa tuyệt đại suy đoán trong lòng, sau đó quay lại nơi tu luyện để tiếp tục rèn đúc thân thể Đại Đế hoàn mỹ.
Cộc cộc cộc!!
Thiếu nữ váy đỏ nhẹ nhàng bước tới gần hắn.
“Meo meo uy vũ không nè?”
Nàng ta vừa nói chuyện, vừa khoe trang bị huyền phù, bộ dáng giống con thiên nga đắc ý vung vẩy cái đầu nhỏ nhắn.
Bảy tám kiện chí bảo bao phủ quanh Miêu Khá Ải đều là công lao cướp đoạt thánh vật của Từ Bắc Vọng tại giới Khởi Nguyên, mỗi một món vật này đều có thuộc tính phòng ngự khá tốt.
Con mèo ngốc nghếch trốn ở bên trong những chí bảo này, giống như đi lại trong tháp phòng ngự, rất ít người có thể gây thương tổn đến nàng ta.
“Uy vũ…” Từ Bắc Vọng tùy tiện qua loa một câu, hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến cảnh tượng kia.
Lần này, lão đại chính là người chủ động chiến tranh lạnh, hai bên căn bản không có bất kỳ lời nào để nói.
Miêu Khả Ái nắm lấy góc váy, sau đó xoay vòng vòng, lung la lung lay được hai vòng đã có chút choáng váng, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngã vào trong lồng ngực Từ Bắc Vọng.
“Đi ra.” Từ Bắc Vọng đẩy ra con mèo trà xanh này sang một bên.
Miêu Khả Ái chu miệng, tiểu phôi đản có thể làm lành cùng đại phôi đản, lập tức không thèm nhớ đến meo meo luôn.
…..
…..
Sắc trời xanh biếc, mưa phùn phất phơ.
Sau mười năm luyện hóa hấp thu, một khu vực tám trăm dặm trong Vô Tẫn Táng Thỗ đã không còn hắc ám âm u, tựa như bầu trời sau cơn mưa rào, thậm chí càng trở nên lộng lẫy hơn nữa.
Một vườn rau tươi tốt mơn mởn có hàng rào bao quanh, một nam tử mặc áo bào trắng đang thong thả cuốc đất, đào một vài con mương để lưu thông nước mưa.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Từ Bắc Vọng ngả lưng trên một chiếc ghế tựa trên bãi đất phẳng bên ngoài hàng rào, đôi mắt khép hờ giống như đang dưỡng thần, tay bưng một ấm trà rồi đưng đưa qua lại, thỉnh thoảng lại khẽ nhấp một ngụm.
“Chíp chíp!”
“Chiêm chíp chíp!”
Hình như có ai đó đang gặp phải khốn cảnh, chỉ có thể đứng dưới mái hiên rồi bắt chước tiếng chim họa mi.
Đôi đồng tử màu hổ phách của Miêu Khả Ái tràn ngập tủi thân bất lực, trông giống như tiểu thiếp đang bị chủ mẫu chèn ép trong xã hội cũ.
“Mau cứu meo meo!” Nàng ta sử dụng truyền âm, giọng điệu sầu bi, buồn bã, xen lẫn với chút ít đói khát.
Đại phôi đản đáng chết, ngay cả đồ ăn vặt cũng không cho meo meo ăn.
Từ Bắc Vọng giả bộ như không nhìn thấy, thậm chí còn phối hợp với động tác uống trà thơm, hắn cũng đau lòng con mèo trà xanh này, nhưng nếu đi giúp đỡ nàng ta thì chẳng phải càng thêm dầu vào lửa sao?
Trong nhẫn trữ vật, mấy chục khối ngọc giản lấp lóe từng chùm tia sáng chói mắt, lại là thủ đoạn liên hoàn call đoạt mệnh của Nhật Bất Lạc.
“Ngươi ở đâu?”
“Thần tộc đang tổ chức điển lễ long trọng để ăn mừng chiến công của ngươi!”
“Với cương vị người thống trị mới của kỷ nguyên này, ngươi đã đã để lại một dấu ấn sâu sắc và không thể xóa nhòa trong lịch sử Nhật Bất Lạc.”
“Mau mau nhanh chóng xuất hiện, sau đó bế quan trong vùng đất phong ấn để chuẩn bị cho Tinh Không Bỉ Ngạn…”
Tất cả đều là những lời nịnh nọt tâng bốc quá đáng, Từ Bắc Vọng quá lười nhác để hồi đáp lại. Hơn nữa, bản thân hắn cũng đang cực kỳ yếu ớt, ngoại trừ lão đại, hắn sẽ không thể hiện bộ mặt mềm yếu này cho bất kỳ ai.
“Chủ nhân, Vô Cực Nhất líu lo không ngừng suốt cả ngày, hắn muốn tranh đoạt ngôi vị đầu bảng Vấn Bảng với người, quyết không cam tâm khi bị rớt xuống trần ai.”
Chữ viết tay của Bạch Nguyệt Quang hiện lên trên một khối ngọc giản khác.
Từ Bắc Vọng suy nghĩ một chút, dù sao thì cái tên lắm lời này cũng có rất nhiều ưu điểm. Hơn nữa, số lượng sinh linh trong vũ trụ này có tư cách trở thành bằng hữu của hắn không nhiều.
“Ngươi báo cho tên lắm lời đó, một phương vũ trụ khác vô cùng đặc sắc, nơi đó mới chính là sân khấu để hắn thể hiện thần uy!”
Hắn viết xuống một nhóm chữ rồng bay phượng múa tại ngọc giản, sau đó dập tắt ánh sáng của những khối ngọc giản còn lại.
Từ Bắc Vọng có dự cảm, một khi chư thiên vạn vực và giới Khởi Nguyên kết nối với nhau bằng một con đường hành lang ổn định, vậy thì tất cả mọi người ắt hẳn phải nghênh đón một thời đại hoàng kim thịnh thế, những địa phương thần bí kia rất có thể sẽ không ngừng xuất hiện, giống như măng mọc trong mưa xuân.
Bao gồm cả Sinh Mệnh Cấm Khu.
Nơi này dường như chính là tâm ma của Từ Bắc Vọng, bởi vì tu vi càng ngày càng gia tăng, hắn lại càng nóng lòng muốn đi đến Minh Thổ, nơi vượt ra khỏi phạm vi vũ trụ.
“Tiểu Vọng, giúp ta.”
Tại một nơi xa xa, thân ảnh yêu kiều đang đắm chìm trong màn sương mù đen kịt đột nhiên phát ra tiếng hét thê lương.
Từ Bắc Vọng hóa thành cầu vồng, chạy đến bên cạnh nhạc mẫu trong chớp mắt, lập tức thấy gương mặt tinh xảo của bà đã hoàn toàn méo mó, mắt hạnh thu thủy lấp loé tia sáng sắc bén như ác quỷ đến từ Địa Ngục.
Nử tử mặc váy tím cũng nhanh chóng đến nơi.
“Đừng lo lắng…”
Từ Bắc Vọng không chút hoảng loạn, hai ngón tay tuôn trào bản nguyên táng khí, sau đó ấn lên cái trán trắng nõn tinh tế tỉ mỉ của Hoàng Như Thị.
Đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp động mấy lần, nàng nhìn chằm chằm làn da trắng muốt như tuyết, nõn nà như ngọc ở trước ngực mẹ ruột, sau lại chuyển dời tầm mắt về phía chó săn.