Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 65: Nàng là lão đại của ta (2)




Năm vị cao tăng cảnh giới Niết Bàn của chùa liền rời khỏi tọa đăng (bục ngồi của sư) màu xanh, bố trị một tấm màn hình quạt bằng chân khí.

Xà cừ, gậy tích trượng, tiếng niệm kinh bằng Phạn âm vang lên.

Phương trượng khẽ đọc Phật hiệu: “Nơi Phật quang chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng chói lọi, trăm tà rút lui.”

Nhưng trong lúc này.

Ầm ầm!

Hư không truyền đến tiếng vang, sau đó xuất hiện một luồng ánh sáng chóa lòa.

Trong nháy mắt, mặt trời đỏ chói trên không trung như muốn rơi xuống đất, ngọn lửa cao tới mấy nghìn mét phủ khắp nơi đây.

Từng trận thiên âm truyền ra, một con Phượng Hoàng có lông vũ ngũ sắc đột nhiên xuất hiện.

Dường như trời nghiêng đất lệch, hỗn độn chìm nổi.

“Rống…!”

Sát khí ngập trời, rung động càn khôn.

Phật quang đầy trời bị Phượng Hoàng trực tiếp nuốt mất!

“Mau lùi lại!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám cao tăng trở nên trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Nhưng vào lúc này, nữ tử váy tím vươn lòng bàn tay ra, hàn khí thấu xương cuốn tới.

Nước biển lập tức đóng thành băng, Huyền Không Tự trở thành một toà tháp băng.

Linh hồn phương trượng phát run, thân thể bị hàn khi xuyên qua.

Phụt….

Hình thần câu diệt!

Còn lại ba vị cao tăng cùng nhau kêu thảm, bị một trảo hư ảo của Phượng Hoàng nghiền nát, ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Không!”

Minh Chứng pháp sư cũng bị ảnh hưởng, nửa người bị nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.

Hai vết nứt xuất hiện trên chén Trấn Tà, chí bảo Thánh giai bị đánh rớt xuống Địa giai, một tia tàn hồn bám vào đáy chén.

Phượng Hoàng đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ, mà dưới mặt đất lại là băng tuyết trắng xóa.

Giống như một bức họa quỷ dị, băng hỏa hòa hợp!

Nữ tử váy tím vươn tay về tháp Phật, một cái vảy rồng xuất hiện trong tay nàng ta.

Nàng ta lạnh lùng rời đi, băng trên mặt đất bắt đầu tan rã, để lộ ra một đống hài cốt.

….



Trong am miếu, ánh sáng của chén Trấn Tà mờ đi.

Một lần nữa nhìn thấy cảnh này khiến Minh Chứng tuyệt vọng đau đớn, tàn hồn run rẩy!

Sắc mặt Từ Bắc Vọng cực kỳ âm u, lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi muốn ta có được pháp thân Kim Cương, để giúp ngươi tìm nữ tử áo tím báo thù?”

Tàn hồn không trả lời.

Thực ra, im lặng chính là đáp án.

Nếu như xác định quan hệ sư đồ, nam tử trước mắt nhất định phải báo thù vì Huyền Không Tự!

Tuy tu vi của hắn còn thấp, nhưng khí lực lại tràn đầy, nếu tu luyện công pháp của Phật môn, cơ thể của hắn rất có thể sẽ được đúc thành pháp thân Kim cương.

Đến lúc đó, hắn hoàn toàn có thể chống lại Đệ Ngũ ma đầu.

“Bây giờ ngươi còn cảm thấy lão nạp có mưu đồ sao?”

Giọng điệu Minh Chứng ủ rũ, giống như bi thương đến thổ huyết.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên như đùa hỏi: “Ta sợ rằng, nếu như ký kết khế ước, ngươi sẽ nhân cơ hội đoạt hồn của ta?”

Minh Chứng nói như chém đinh chặt sắt: “Lão nạp nguyện ý giao ra hồn nguyên, để ngươi nắm giữ sinh tử của ta”

Thật ra ông ra rất đánh giá cao sự cẩn thận của đối phương, võ giả có tính cách như vậy, tương lai chắc chắn có thể tạo ra đại nghiệp.

Ông ta căn bản nghĩ không ra, tên hậu sinh này tại sao lại từ chối.

Để có thể truyền nhân của lão sư có cảnh giới Niết Bàn là ông, một võ giả bình thường phải trải qua bao nhiêu gian nan?

Vả lại hắn chắc chắn, một tên mới có tu vi Luyện Thể sao có thể chống lại dụ hoặc của pháp thân Kim Cương.

“Hồn nguyên kia…”

Thanh âm Từ Bắc Vọng có chút do dự.

Vẻ mặt Minh Chứng khẩn trương, cuối cùng hạ quyết tâm.

Đánh cược một lần!

Hậu sinh anh tuấn này không có tâm địa gian xảo, huống hồ hắn còn có thể không tốn chút sức giết chết tà ni.

Kiểu người thế nào, tuyệt đối là đệ tử chính phái.

Ong!

Một tia hồn nguyên bồng bềnh trong đáy chén.

Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn nó, tò mò hỏi: “Pháp sư, nếu hủy hồn nguyên, ngươi liền hồn phi phách tán sao?”

Minh Chứng nói ra lời thề son sắt: “Nếu có một câu dối trá, lão nạp sẽ đọa lạc vào ngạ quỷ.”

Từ Bắc Vọng gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, thận trọng nói?

“Vậy vãn bối sẽ thử một lần.”

Cái gì?

Việc này cũng có thể thử sao?

Minh Chứng kinh ngạc, sợ mình nghe nhầm.

“Tuyệt đối không thể…”

Mới nói một nửa thì có một tia chân khí tràn đầy bổ về phía hồn nguyên.

“Không!”

Minh Chứng run rẩy, tất cả phẫn nộ, hối hận, sợ hãi trong nháy mắt ngập tràn trong lòng hắn.

“Người kia là lão đại của ta, ngươi muốn giết nàng không phải là muốn giết cả ta sao?”

“Nổi sát tâm với ta thì thật xin lỗi, tội không thể ta!”

Khuôn mặt Từ Bắc Vọng lạnh lùng, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.

Sau đó bình tĩnh chăm chú nhìn hồn nguyên đang giãy dụa.

Hồn nguyên bị chân khí xoắn nát!

“Lão đại…”

Minh Chứng như phát điên, hồn nguyên bị tiêu diệt, kéo theo tàn hồn cũng bị dương khí của thiên địa xóa sạch.

Từ Bắc Vọng rót chân khí vào chén Trấn Tà để dò xét, quả nhiên không có màn khí.

“Đáng tiếc, một món bảo vật Thánh giai lại bị nàng ấy đánh rớt còn Địa giai.”

Nàng quá mạnh rồi!

Nàng mạnh đến mức khiến người ta bị nghẹt thở!

Từ Bắc Vọng ngày càng không thể xem thường nữ phản diện này, nàng ta có thể dễ dàng nghiền nát năm tên Niết Bàn nhị phẩm từ năm năm trước.

“Dù sao ta nhất định phải ôm đùi của người đó, không ai ngăn cản được!”

Từ Bắc Vọng lười phải suy nghĩ nhiều, cứ đi theo sát nàng là được.