Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 649: Cuối cùng cũng đứng trên bảng Vấn Đỉnh, khó lòng tưởng tượng được kết quả này (4)




Một nam tử áo đỏ trôi lơ lửng bên trên tế đàn, toàn thân hắn ta bê bết máu tươi, từng khối thịt lần lượt rơi xuống, trạng thái thê thảm đến cực hạn.

Trước mặt hắn vẫn còn lại ba tân tú đang sống dở chết dở, ai nấy đều chỉ còn sót lại một hơi thở.

“Nhớ kỹ tên ta.”

Đôi mắt xanh biếc vô hồn lướt nhìn khắp tinh không, Từ Bắc Vọng khó khăn lắm mới nhếch miệng cười một tiếng.

Nhân lực đang trong trạng thái cạn kiệt, bản nguyên sinh mệnh khô kiệt gần hết, hắn ta có chút bất lực, không còn khả năng tiếp tục tru sát ba tên kia.

Trong vòng ba mươi năm tiếp theo, hắn phải cố gắng điều dưỡng để khôi phục thực lực sau trận chiến này, may mà lão đại vẫn đang bình yên vô sự ở Vô Tẫn Táng Thổ.

Cho đến hiện tại, đây đích thị là trận chiến mà hắn cảm thấy vui vẻ lâm ly nhất.

Hắn không màng thủ đoạn, hủy diệt không biết bao nhiêu thần vật, nhưng cũng đồng thời đạt được mấy chục kiện chí bảo.

Bùm bùm!

Tại một nơi không thể nói trong vũ trụ, đủ loại đạo pháp vô thượng đang công kích vùng đất bỏ hoang, khiến cho tế đàn trên tinh không lung lay sắp đổ.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của vạn tộc, thân ảnh đỏ ngòm dường như đang quay về một phương thời không khác, mặc dù gần trong gang tấc, lại như cách biệt một đời.

Vẻn vẹn trong một cái chớp mắt, hắn ta trôi đi rồi biến mất, chỉ để lại một vùng biển máu vô tận ở sau lưng.

Toàn bộ giới Khởi Nguyên đều chết lặng, huyết mạch trong cơ thể của mỗi sinh linh vạn tộc dường như đã ngừng chảy, ai nấy đều nước mắt lưng tròng, vô cùng bi thương.

Một ngày này, mãi mãi khắc ghi như một ngày u ám!

Cho dù mấy vạn năm trôi qua, vạn tộc vẫn cảm thấy thống khổ khôn nguôi như cũ.

Áo bào trắng cấm kỵ đã sử dụng thực lực của chính mình để làm nhục toàn bộ giới Khởi Nguyên, khiến cho một phương vũ trụ nơi này câm như hến.

Thống mạ nguyền rủa?

Đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Sức mạnh cường đại không có gì sánh kịp ấy, sẽ không phải là thứ bị rung chuyển bởi một vài lời nói. Đối với sự khuất nhục vô tận này, bọn họ chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận.

Một người đơn phương độc chiến với ba mươi bốn tên tân tú cái thế, nghe giống một câu chuyện nực cười, liệu ai có thể tin tưởng được chứ?

Ba mươi bốn sinh linh, có kẻ nào là tên đầu đường xó chợ đâu chứ?

Có ai không phải là thiên tài sinh ra từ những chủng tộc có lịch sử phi thường?

Có ai ở đó chưa từng tạo nên thành tựu bất diệt huy hoàng trong lịch sử?

Nhưng kết quả thì sao?

Ba mươi mốt người trong số đó đều chết thảm!!!

Nỗi sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay, nhất định sẽ không bị bào mòn theo thời gian, mà tiếp tục khắc sâu trong lòng bọn họ.

Sự yên tĩnh chết chóc kéo dài, không một sinh linh nào mở miệng, ngay cả hít thở cũng không dám.

Rất nhiều cường giả vô thượng vẫn đang ấp ủ ý đồ truy sát mà dò xét những điều ảo diệu trong thời không, nhưng càng nhiều đại năng khổng lồ chỉ biết trầm mặc.

Cú tát này quá vang dội!

Mỗi khi hồi tưởng lại cảnh tượng kia, bọn họ đều cảm thấy thống khổ vạn phần.

...

...

Chư thiên vạn vực vốn tĩnh lặng như một đầm nước đọng, đột nhiên dâng trào hàng trăm triệu con sóng hỗn loạn!

Tầng tầng lớp lớp dị tượng tràn ngập khắp vũ trụ, che đậy hết thảy sao trời thiên không.

Muôn ngàn loài hoa cỏ hội tụ thành từng mảnh từng mảnh đại dương, phấn hoa bay bổng ngút trời, hương thơm nối tiếp hương thơm, khiến cho bầu trời đầy sao trở nên lộng lẫy như chốn tiên cảnh.

Ngay sau khi từng đoá hoa đại đạo nở rộ, từng đoàn từng đoàn sương mù hỗn độn rủ xuống, những cảnh tượng chưa từng xuất hiện kể từ thời đại thần thoại đến nay lại lần lượt kéo đến.

Từng tinh cầu to lớn rung động run rẩy tại chỗ, uy áp đế vương tràn ngập khắp tinh không.

“Xảy ra chuyện gì?”

Các sinh linh khắp chư thiên vạn vực đều kinh sợ, cứ ngỡ hôm nay chính là ngày tận thế.

Cho đến khi một cái tên vang lên khắp vũ trụ!

“Thái Sơ Bắc Vọng!”

Đúng vậy, hư ảnh lộng lẫy vô song sừng sững bên trên dải ngân hà, cao cao tại thượng quan sát toàn bộ nhân thế.

Vị trí đầu tiên trên bảng Vấn Đỉnh vốn bất di bất dịch suốt một ngàn năm qua rốt cuộc đã thay người!

Chính là áo bào trắng cấm kỵ!

Hắn đã tạo ra thành tựu vĩ đại đến cỡ nào mà có thể dẫn phát cảnh quan kỳ diệu tuyên cổ xưa nay chưa từng thấy như thế này?

Hàng vạn vạn sinh linh bàn tán xôn xao, nam nhân kia tiếp tục viết nên thần thoại vô địch, đi lên tới đỉnh của bảng Vấn Đỉnh, thống trị kỷ nguyên thời đại này với tư thái không ai bì nổi!

Áo bào trắng cấm kỵ đã dùng trình độ kinh diễm của mình để chiếu sáng toàn bộ vũ trụ, còn ai có thể sánh vai cùng hắn?

Huy hoàng thuộc về hắn bao phủ toàn bộ thời đại, không có người nào có thể tranh giành với hắn, ngay cả nhật nguyệt trên trời đều không thể!

“Khắp chốn mừng vui!”

Bên trong màn trường rực rỡ ở Thiên Cung, rất nhiều lão quái vật tóc vàng ngửa mặt lên trời cười to, đáy mắt ngập tràn sự tự hào cùng hưng phấn.

Cho dù tên điên Thái Sơ từng khiến Nhật Bất Lạc bị chư thiên ghét bỏ đi nữa, nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận hắn đã lần lượt tạo rèn đúc nên những thành tựu huy hoàng, khó có thể lu mờ cho Thần tộc.

Ngôi vị quán quân bảng Vấn Đỉnh cũng là một sự kiện quan trọng đối với Nhật Bất Lạc!

Chỉ là, tên điên kia đã làm cái gì?

….

….

Bên trong Phượng Khuyết.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Nguyệt Quang lấp loé dị sắc liên tục, đồng thời cảm thấy vui sướng cùng tự hào từ tận đáy lòng.

Một mình nàng hiểu rõ, chủ nhân là người đến từ thế giới bị vứt bỏ.

Nhưng hắn ta đã tạo nên biết bao nhiêu kỳ tích bất diệt kia chứ?

Một tên nam nhân đã bước ra từ thế giới bị vứt bỏ, lại có thể đứng sừng sững bên trên vương tọa, cao cao tại thượng quan sát những tên thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm cùng thế hệ!

Chân chính truyền kỳ!

...

Bên trong con đường hành lang hoàng kim mênh mông, thân ảnh cao quý trang nhã váy tím gần như hoá thành hòn vọng phu, nàng cứ lẳng lặng cô độc một mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào khoảng không.

Bởi vì đã chờ đợi thật lâu, nàng cảm tưởng chính mình sẽ cứ chờ đợi mãi mãi.

Bỗng nhiên.

Một sợi khí tức yếu ớt xuất hiện, thân ảnh màu đỏ ngòm khập khiễng đi tới, Đệ Ngũ Cẩm Sương trợn tròn hai mắt, gần như là điên cuồng chạy về phía hắn.

“Tiện nhân, ngươi sao rồi?”

Nàng không khỏi run rẩy, sau đó ôm thật chặt Từ Bắc Vọng, từng cây tiên dược thần thoại rủ xuống, liên tục bổ dưỡng thân thể của hắn.

“Nương nương, ti chức đã làm ra một chuyện đại sự không tầm thường.”

Từ Bắc Vọng cảm giác vô cùng thoả mãn khi nhận được cái ôm này của lão đại, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó lâm vào hôn mê.