Từng giáo chủ cấp bậc Chí Tôn đứng sừng sững ở trên mặt biển, dựa vào năng lực của mình, bọn họ đương nhiên phát hiện được sự quỷ dị của kẻ này.
Rất nhiều tân tú đều tái mặt, nội tâm sinh ra cảm giác bất lực nồng đậm.
Bọn họ đều nhận được những di sản truyền thừa của chủng tộc, tự cảm thấy bản thân đang sở hữu thiên phú dị bẩm, đạo tâm vô địch, nhưng hoá qua chỉ là trò cười.
Một khi nhân vật sở hữu đạo tâm vô địch thật sự xuất hiện, bọn họ chỉ có thể bị nghiền ép hoàn toàn.
Có nhiều thứ dường như định sẵn đã vậy, dù cố gắng thế nào đều không thể làm nên chuyện gì, dường như bọn họ không hề nổi bật bên trong thủy triều lịch sử vũ trụ.
“Ta là ai?”
Thanh âm của nam tử áo bào tím giống như bị xé rách, khàn giọng đến đáng sợ.
Hắn ta không hề hoảng hốt, ngược lại còn cười không thành tiếng.
Trong bầu không khí tĩnh mịch chết chóc, khu vực tinh hải này giống như hầm mộ phủ bụi, khí tức tử vong không ngừng tiếp diễn, âm trầm đến khiếp người.
“Quê hương của ta có một gốc cây lê già nua ở ngay cửa thôn, các ngươi cứ gọi ta là thôn phu đi.”
Nam tử áo bào tím tự giễu một tiếng, tử khí gần như nhấn chìm hắn ta, sau đó hòa làm một thể với bia đá nơi xa, ấp ủ uy áp thê lương của lịch sử viễn cổ.
Một nỗi bi ai không thể giải thích được lan tràn khắp nơi, khiến cho vạn tộc lâm vào nỗi buồn vô tận trong vô thức, không biết nam tử này tiếp nhận sự đau khổ tê tâm liệt phế đến cỡ nào đây!
“Thôn trang, cây lê?”
Sắc mặt của rất nhiều cường giả vô thượng đều đột biến, một số sinh linh có thực lực trong vạn tộc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Sau đó, toàn bộ tinh không trở nên trầm mặc, con ngươi của vô số sinh linh đều co rút thành một điểm.
Đó là Táng tộc!
Một thế lực hùng mạnh một thời, thường được xưng tụng là sứ đồ của âm phủ, nhưng đã bị tiêu diệt ở kỷ nguyên thứ ba.
Khó trách, toàn thân hắn ta tràn ngập tử khí giống u linh, cũng không phát sinh sự dao động khú tức Đại Đế, khó trách sự xuất hiện của hắn ta không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Táng tộc bị tiêu diệt trong đại thảm họam nhưng vẫn còn tộc nhân sống sót?
“Đất tổ của quý tộc ở đâu?”
Một sinh linh cổ lão nghiêm túc hỏi.
Những điển tích trước kỷ nguyên thứ ba đã biến mất một cách khó hiểu, rất ít người trong hậu thế biết đến quá khứ bí ẩn kia.
Táng tộc rốt cuộc đã trêu chọc phải người nào?
Tại sao lại bị chôn vùi?
Nếu như Táng tộc còn có tộc nhân sống sót, vì sao hắn ta lại mai danh ẩn tích, cho tới bây giờ mới chịu lộ diện?
“Không tiện nói ra.”
Nam tử áo bào tím khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, toàn thân chợt tuôn ra màn sương đen kịt cuồng bạo, con ngươi chuyển thành màu máu tươi, giống như gánh vác tội nghiệt vô tận.
“Ai, ai đã trộm thánh vật của Táng tộc?!”
Hắn ta đột nhiên gầm thét, khuôn mặt âm trầm trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
Tinh hải im lặng, cảm xúc của vạn tộc trào dâng cuồn cuộn, khó mà nguôi ngoai như cũ.
Thì ra là thế, sự biến mất của trúc Táng đã kích động đến Táng tộc, truyền nhân của thế hệ này chính thức nhập thế.
Rất nhiều cường giả vô thượng không hề nhúc nhích, cũng không có ý muốn làm khó kẻ này.
Dù sao đi nữa, Táng tộc đã từng quá đỗi huy hoàng, liệu ai có thể xác định bọn họ đang cất giữ bao nhiêu di sản truyền thừa?
Một khi trêu chọc phải người không nên dây vào, chủng tộc nhà mình đều có
nguy cơ có thể lật úp.
Phựt!
Bàn tay khổng lồ màu đen bao phủ bầu trời, vô số hắc quang lơ lửng xung quanh, kéo dài đến nơi xa xôi, nghiền nát một sinh linh mạnh mẽ thành bột mịn.
Nam tử áo tím xám mặt, rõ ràng đang phẫn nộ đến cực hạn.
“Phế vật!”
“Một đám phế vật!”
“Các người sao còn có mặt mũi sống ở trong nhân thế?”
“Ciới Khởi Nguyên chúng ta huy hoàng như thế nào, lại bị nhân loại một phương vũ trụ khác thi nhau chà đạp!”
Hắn lục soát ký ức, khí tức trở nên ngang ngược, con ngươi thâm thúy như biển máu.
Uỳnh!
Như thể ống giảm thanh đại đạo bao trùm nơi đây, tinh hải lặng ngắt như tờ, mọi tiếng tim đập đều muốn dừng lại.
Vạn tộc cúi thấp đầu, lại cảm thấy sỉ nhục vô biên vô tận một lần nữa, hoàn toàn không dám đối mặt với truyền nhân của Táng tộc.
Bọn họ thật sự mất mặt!
Mười mấy tân tú đứng sừng sững ở tế đàn trên tinh không lập tức cứng người, giống như đang chạy trần truồng trước công chúng, mất mặt không còn sót lại chút gì.
“Trả lại trúc Táng cho ta!”
Nam tử áo bào tím bắt đàu điên cuồng, tóc đen bay múa khắp trên biển.
“Các hạ hãy tỉnh táo trở lại, xin hãy mang theo thế hệ trẻ tuổi của giới Khởi Nguyên đi lấy lại tôn nghiêm đã mất!”
Một sinh linh khổng lồ trịnh trọng mở miệng.
Truyền nhân của Táng tộc có đủ tư cách để trở thành một trong những lãnh tụ của thời đại này, dẫn dắt giới Khởi Nguyên đến một tương lai rực rỡ hơn!
Nam tử áo bào tím đứng bễ nghễ giữa tinh hải mênh mông, vạn tộc lặng ngắt như tờ, không một sinh linh nào dám mở miệng.
Thần uy cái thế!
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, tử khí lượn lờ quanh thân, lạnh lùng quan sát đường bờ biển vô biên vô tận.
Thành thật mà nói, kỹ năng diễn xuất này của bản thân quá mức ngượng ngùng rồi!
Chính vì vậy, trong lúc nhất thời, hắn còn hoài nghi cả đám người ở giới Khởi Nguyên bị thiểu năng, ngu ngốc từ đầu đến tận chân.
Cẩn thận suy ngẫm lại một chút, ắt hẳn là do Minh thể quá mức nghịch thiên, huống chi hắn còn nắm giữ Táng Công cấm kỵ, xét theo một ý nghĩa nào đó, hắn vẫn được coi là tộc nhân của Táng tộc.
Nhưng chậm trễ ắt có biến sự.
Hắn đã đạt được mục đích một cách hoàn hảo, chỉ cần diễn thêm một hồi liền có thể chuồn êm…
Chờ đến khi các lão tổ tông hoặc hoá thạch sống của mỗi chủng tộc giáng lâm đến đây, khó tránh khỏi trong số đó có kẻ đã trải qua kỷ nguyên thứ ba, vậy thì hắn có rất nhiều khả năng sẽ bị lộ tẩy.