Hắn hiểu rất rõ minh khí, đương nhiên chắc chắn được hoa Bỉ Ngạn bá đạo sẽ có thể vượt qua thời không vũ trụ, đến bầu trời bên kia.
Vậy thì, nếu hắn dùng minh thể, có khi nào cũng sẽ bình yên xuyên qua đó không?
Nói là làm ngay, hắn biến cơ thể thành một chốn tịnh thổ đầy tinh khiết, ban đầu tro bụi mãnh liệt, sau đó từ từ biến đổi thành núi sông giống như thế giới Minh trong cơ thể mình.
Từ Bắc Vọng xoay người, hắn đi cũng không quá nhanh, nhưng mỗi một bước đều mang theo sức mạnh hủy diệt, cứ như một pho tượng tử thần địa ngục đầu đội trời chân đạp đất.
Lát sau, chỗ xa xôi có ánh sáng trút xuống, lượn lờ quanh cơ thể hắn.
Sắc mặt của ba người Đệ Ngũ Cẩm Sương thay đổi, lập tức hiểu rõ.
Hắn có thể làm được không?
“Đừng rời khỏi bản cung!’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương gần như thét chói tai, ánh mắt dần trở nên thấp thỏm lo âu.
Dường như sợ hắn đi tới một phương vũ trụ khác lại không trở về, Đệ Ngũ Cẩm Sương biểu lộ nét mặt hoảng sợ trong vô thức.
Mỗi một lần nàng cảm thấy lo sợ, đều là vì tên chó săn này.
Lần thứ nhất là ở Cửu Châu, nàng cứ tưởng hắn đã chết ở Thiên Xu, lần thứ hai là sau khi Vô Tẫn Táng Thổ, nàng cho rằng bệnh trạng của hắn sẽ không bao giờ chuyển biến tốt đẹp.
Vành mắt thiếu nữ váy đỏ có chút phiếm hồng, nàng điềm đạm đáng yêu nói: “Tiểu phôi đản, ngươi muốn vứt bỏ meo meo sao?”
“Nghĩ gì thế?” Từ Bắc Vọng cười khẽ một tiếng: “Ta đi điều tra quân tình để làm chuẩn bị cho tương lai trước.”
“Các người cứ đứng đợi tại lỗ đen trong táng thổ đi, táng khí ở nơi đó rất mỏng manh, lực lượng ăn mòn khá yếu ớt.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thẳng hắn, ngữ điệu lạnh đến mức không hề có chút cảm xúc nào: “Ngươi vẫn phải đi sao?”
Vẻ đẹp của nàng thật sự không cần bàn cãi, vẫn cao quý lạnh lùng như trước đây, nhưng giờ phút này lại giống như một bông Tử La Lan lẻ loi trơ trọi.
“Nương nương, ti chức tuyệt đối sẽ trở về!” Từ Bắc Vọng liên tục cam đoan.
Hắn có lý do phải đi.
“Tùy ngươi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ chớp hàng mi rẻ quạt, sau đó gật đầu một cái rồi quay người rời đi.
Nàng vĩnh viễn không thể ăn nói khép nép để giữ hắn lại, cho dù nàng đã cầu xin ngàn vạn lần ở trong lòng, nhưng vẫn âm thầm thành toàn cho hắn.
Chỉ là, nàng chợt cảm thấy mất mác vô cùng tận, giống như rơi vào giấc mộng vô định, bị rút khô toàn bộ sức lực.
Nơi đó chính là cố hương của chó săn, một khi hắn đi không trở lại, thì ta nên làm gì bây giờ?
Mỗi khi nghĩ đến viễn cảnh rời xa, hàn ý không ngừng xâm nhập vào tâm trí, khiến nàng gần như sụp đổ, chuẩn bị phát cuồng.
Hoàng Như Thị lo lắng cho nữ nhi, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua con rể, sau đó đi theo Cẩm Sương.
“Ngươi không trở lại, meo meo sẽ tự sát, sẽ tuyệt thực, để cả ngày ngươi đều gặp ác mộng!”
Miêu Khả Ái nước mắt lưng tròng, chất lỏng óng ánh tràn đầy hốc mắt, gắt gao trừng mắt với tiểu phôi đản.
“Ngươi thật vô tình, meo meo sắp biến thành cái bao khóc rồi.” Miêu Khả Ái bụm mặt rồi nghẹn ngào.
“Được rồi, ngươi đào sẵn cho ta một phần mộ sao?”
Từ Bắc Vọng tức giận rồi gõ đầu nàng ta một cái, sau đó ném con mèo ngu ngốc này tới bên lỗ đen.
Sau khi vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa, Từ Bắc Vọng đứng sừng sững giữa thiên địa vàng óng, lấy ra trúc Táng đang bốc lên màn sương mù đen kịt.
Nếu không có lão đại, người sở hữu khí vận tràn trề đến mức khiến người ta giận sôi máu, thì hắn cũng không thể lấy được gốc trúc Táng này.
Không cần biết đó là thánh vật gì, nàng đều không hề do dự mà đưa tặng cho hắn.
Trong nháy mắt, những chiếc lá trúc giống như những chiếc thuyền đưa đò ở hoàng tuyền chuyển sang màu đen xám, từng sợi táng khí chui vào đường thẳng ở giữa vầng trán trơn bóng.
Dưới sự kêu gọi của bản nguyên táng khí, cành trúc hòa vào trong cơ thể của Từ Bắc Vọng, không ngừng liên tục cung cấp táng khí tinh thuần.
Khí tức tử vong ăn mòn vô biên vô tận lan tràn, uy áp đến từ âm phủ bao trùm khắp nơi, mái tóc vàng óng nhảy múa bên trong không gian đen kịt.
Từ Bắc Vọng chậm rãi mở mắt ra, táng khí trong cơ thể dường như đã hoàn toàn lột xác, phá kén thành bướm.
Linh hồn chẳng những không hề chịu ảnh hưởng, ngược lại còn đang không ngừng diễn hóa, huyễn hoặc khó hiểu, khó mà nói rõ.
Hắn dường như là tử thần của địa ngục, tùy thời có thể hiện thế và tịnh hóa hết tất cả, khiến cho đối thủ tiếp nhận sự tra tấn vĩnh viễn.
“Bắt đầu cướp đoạt!”
Đôi mắt xanh thẳm của Từ Bắc Vọng lấp lóe tia sáng lạnh lẽo, thân thể hoàn toàn biến thành minh thổ, sau đó cảm nhận được quy tắc đạo khí của một phương vũ trụ khác trong nháy mắt.
Trong chuyến đi lần này, hắn có hai mục đích.
Thứ nhất, sau khi ép diệt thiên chi kiêu nữ của của Thạch tộc bằng Vương hoa Bỉ Ngạn, hắn cũng thuận tiện tra xét ký ức của nàng ta, sau đó biết được một thông tin quan trọng.
Tại giới Khởi Nguyên, một thánh địa viễn cổ có tên là Đãng Giới Bi Hải, thường chỉ khai mở một lần duy nhất trong mỗi kỷ nguyên, các sinh linh có thể thu được cơ duyên tương ứng với mức độ mạnh yếu của đạo tâm.
Đối với quá trình này, Từ Bắc Vọng con mẹ nó quá quen thuộc!
Nghe nói rằng, người sở hữu đạo tâm vô địch có thể nhận được Đạo Thể m Dương Vũ Trụ trong truyền thuyết nói, một khi tu luyện tới cực hạn thì có thể phá vỡ âm dương của giới Khởi Nguyên.
Chậc chậc, hắn và lão đại vừa hay đang sở hữu hai viên tinh sa âm dương, đây không phải là đồ định chế cho hai vợ chồng hắn sao?
Hắn không thể ngồi yên, nếu bỏ lỡ lần này thì phải đợi đến kỷ nguyên tiếp theo, đến lúc đó rau cúc vàng đều đã lạnh rồi.
Thứ hai, sau khi tru sát nữ tử họ Thạch, hắn không chỉ cướp đoạt được thần vật, mà còn luyện hóa được bản nguyên phôi thai.
Thảo nào, trong những trận chiến lúc trước ở Hành tinh Bắc Cực, hắn không có cách nào để thu hoạch phôi thai, bởi vì tất cả đám người kia đều là hóa thân.
Loại phôi thai xấp xỉ thánh linh, dù sao cũng là đại đạo tinh hoa, Từ Bắc Vọng có thể luyện hóa cho bản thân.
Phôi thai vượt khỏi quy luật đại đạo trong cơ thể siêu nhiên của hắn đã thành hình một nửa, để gia tăng tốc độ thêm nữa, tân tú vạn tộc chính là đàn dê đợi làm thịt.
Hơn nữa, hắn còn có thể cướp đoạt chí bảo, vui vẻ gấp bội!
Không, phải là ba thắng!
Cây vận khí treo ngược trên đỉnh đầu của hắn, từ vẻ ngoài đen tối trước đây, hiện giờ đã có hai chiếc lá cây lấp lóe quang mang.
Tru sát kiêu nữ của Thạch tộc, hắn sẽ cướp đoạt được khí vận.
Mặc dù không biết cuối cùng thì có bí ẩn gì, nhưng Từ Bắc Vọng thản nhiên tiếp nhận số phận phế vật khí vận của mình.
Không nói có thể cướp đoạt trước, hơn nữa lão đại dường như chính là nhân vật đại khí vận trong vũ trụ, nàng chắc chắn sẽ như cá gặp nước ở giới Khởi Nguyên. Đến lúc đó, toàn bộ cơ duyên đều dựa vào nàng.