Rất nhiều nữ tử trẻ tuổi rung động trong lòng, áo bào trắng cấm kỵ vô cùng tuấn tú, nếu có thể làm bạn bên cạnh nam nhân này thì kiếp này của bọn họ cũng không uổng phí.
“Có chút tụt hứng…’’
Từ Bắc Vọng thở dài trong lòng, ánh mắt không chút gợn sóng, dừng ở cuối con đường lầy lội.
Hắn có thể chạm tay vào ánh sao, nhưng không có cách bước vào bên trong, chỉ có thể nhướng măst quan sát.
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, ngược lại là có cơ duyên động trời ấy!
Hắn chỉ liếc nhìn trúc Táng một cái, đường thẳng giữa trán lập tức khai mở, bản nguyên táng khí ầm ầm tuôn trào, cứ như là mẹ già gấp gáp muốn tìm lại đứa con bị mất của mình.
Nhưng không ngờ, trúc Táng đang cắm rễ chặt chẽ trong khe đá trên đất, lại vô cùng thờ ơ với sự kêu gọi của bản nguyên.
“Áo bào trắng cấm kỵ đúng không, sớm muộn gì ta cũng sẽ dẫm nát ngươi dưới chân mình!’’
Một tân tú của Quang tộc đứng sừng sững trên tế đàn, chiến ý tràn ngập trong con ngươi, chỉ hận bây giờ không thể nghiền nát con kiến này!
Tuy rằng hắn không so được với tân tú đứng đầu của thành Nguyên Thủy Thánh, nhưng cũng vô cùng tự tin bản thân sẽ đánh bại tên mặt trắng kia.
“Lập tức quỳ xuống! Cúng bái giới Khởi Nguyên đi!’’
“Một ngày nào đó không xa, ta nhất định sẽ luyện ngươi thành nam nô!’’
“Áo bào trắng cấm kỵ mau nói chuyện đi chứ, ngươi thì tính là nhân vật cấm kỵ gì chứ, chỉ là một tên phế vật điên cuồng không có năng lực thôi!’’
Các tân tú trên tế đàn điên cuồng kêu gào, ai ai cũng phát ra khí thế mênh mông, đồng thời bộc lộ lực lượng sát phạt vĩ ngạn.
Dù sao cũng chỉ là nói miệng, cho nên phải biểu hiện phong thái bất khả chiến bại, vậy mới có thể giành được sự sùng kính của sinh linh trong vạn tộc chứ.
Bầu không khí trong Nam Vực bắt đầu sôi trào, tâm trạng của sinh linh vạn tộc kích động mãnh liệt, vô số ánh mắt thù hận điên cuồng bắn về phía nhân vật tiêu điểm trên bầu trời.
“Giết!’’
“Giết giết giết!’’
Giết hết mọi sinh linh ác độc của một phương vũ trụ khác, chiếm lấy toàn bộ tài nguyên của một phương vũ trụ khác!!
Trong tiếng rống giận chấn động trời đất, nam tử áo trắng vẫn duy trì sự bình tĩnh khác thường đến mức đáng sợ.
Hắn đang khuấy động bản nguyên táng khí, dùng cách này để kêu gọi trúc Táng.
Lúc này, nữ tử váy tím hoa lệ đi tới từng bước một, dáng người yểu điệu ẩn hiện trong ba nghìn sợi tóc đen bay múa.
Nam Vực lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt của các sinh linh đều trợn tròn hai mắt, nữ tử xinh đẹp cao quý này quả thật phong hoa tuyệt đại đến cực hạn.
Phần đông tân tú trên tế đàn vô cùng khẩn trương, nữ tử này quá hoàn mỹ, sinh linh giống đực nào lại không dấy lên gợn sóng trong lòng chứ?
Nhưng cảnh tượng ngay sau đó lại khiến bầu trời đầy sao chấn động kịch liệt, toàn bộ Nam Vực chìm vào im lặng chết chóc!
Cây trúc Táng vốn đang bất động trên con đường lầy lội, đột nhiên bật ra khỏi mặt đất, mang theo màn sương đen kịt mà bay về bên cạnh nữ tử váy tím.
“Sao có thể như thế được?!’’
Vạn tộc kinh hãi, không dám tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt.
Đại năng khổng lồ cũng trợn mắt há hốc mồm, chuyện này vốn dĩ vượt ngoài sức tưởng tượng của bất cứ ai.
Thánh vật tồn tại trước kỷ nguyên thứ ba, không phải là người có đại khí vận trong vũ trụ thì không thể lấy được, nữ tử này tuyệt đối là nhân vật chính của một kỷ nguyên trong lịch sử của Nhân tộc!
Nhưng nàng ta không thuộc về giới Khởi Nguyên!
Ầm!
Hàng vạn sinh linh trong Nam Vực như bị sét đánh, sau đó lập tức hiện nguyên hình, cơ thể cũng vặn vẹo, phẫn nộ đến tận cùng!
Trúc Táng, thế mà lại bị nhân loại đến từ một phương vũ trụ khác cướp mất?
Không có chuyện gì nhục nhã hơn nữa, cứ như một cây búa đang vung vẩy nện vào trái tim của vạn tộc!
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng đuôi mắt, hưng phấn nhìn về phía chó săn còn đang ngơ ngác.
“Cho ngươi.’’
Nàng phất tay áo, đẩy trúc Táng cho Từ Bắc Vọng.
“Ngươi không cần sao?’’
Từ Bắc Vọng nhìn xem đỉnh đầu nàng, đặt câu hỏi theo bản năng.
“Bản cung ghét bỏ.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo, hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Nàng đương nhiên biết rõ giá trị của cây trúc này, tuyệt đối cao hơn mười Đạo khí đứng đất bảng Chư Thiên Khí Vật Phổ, nhưng việc tặng nó cho chó săn có thể khiến nàng vui vẻ hơn nữa.
Từ Bắc Vọng có chút thất thần, nội tâm đảo lộn, cảm xúc cuộn trào không ngừng!
Vừa rồi, hắn mới liếc nhìn cây khí vận đỉnh đầu của lão đại.
Cây mọc ngược, rễ mọc ở trên, cành ở phía dưới.
Mỗi một lá cây khí vận đều phát ra ánh sáng rực rỡ, hào quang tràn trề thành một bãi biển?
Không, là một tinh vực!
Khí vận ở giới Khởi Nguyên của nàng, cao gấp trăm lần so với ở chư thiên!
Quả thật khó có thể tưởng tượng nổi, khí vận chậm rãi chảy xuôi rồi lan tràn xung quan, ước chừng như một ngôi sao bao la cuồn cuộn như.
Rốt cuộc ở giới Khởi Nguyên, lão đại có được khí vận khủng bố đến nhường nào?
Ngược lại là hắn.
Nếu không có đạo tâm vô địch, hắn có lẽ sẽ kinh hoảng đến mức sụp đổ trong nháy mắt.
Tất cả những chờ mong hy vọng, cộng với những lời nói đầy hùng hồn trước đó, cái gì mà bản thân chính là thiên mệnh chi tử chân chính tại một phương vũ trụ khác.
Hoang đoàng!
Một cái cây treo ngược, đen thui đến độ giơ tay không thấy được năm ngón, ngay cả lá cây khí vận cũng trụi lủi.
Không có một lá nào hết!
Đích thị là tên phế vận không có khí vận!
“Tiểu phôi đản…’’ Miêu Khả Ái và Hoàng Như Thị ung dung đi đến, đưa mắt quan sát một mảnh tinh không đang bị chiếm giữ bởi đủ loại sinh linh ở phía bên kia.
Các nàng chưa bao giờ nhìn thấy tình huống này, nhất thời cảm thấy có chút bất an, nhưng đến khi phát hiện mình đang đứng trong một không gian khác biệt thì mới ổn định tinh thần trở lại.
Từ Bắc Vọng nhìn lướt qua, trái tim hoàn toàn rơi vào vực sâu.
Cây khí vận của con mèo ngốc ngếch ngập tràn hào quang, tựa như dòng sông rộng lớn cuồn cuộn, mẹ vợ kém hơn một chút, nhưng cây khí vận của bà vẫn có thể tạo thành khe suối chảy xuôi.
Hóa ra, thằng hề lại là chính mình?