Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 64: Nàng là lão đại của ta (1)




(*)tu di tọa: tòa đàn dùng để an trí tượng chư Phật

“Có quá nhiều tội nghiệt, không thể trách bần tăng.”

Từ Bắc Vọng chắp tay trước ngực, bước qua thi thể để đi đến trước tượng Bồ Tát, sau đó lấy một cây hương đưa vào đèn cầy, đốt lên rồi cắm vào bên trong lư hương.

Bên cạnh lư hương, chén bát đựng hoa quả vỡ tan tành đang vất vưởng ngổn ngang, dưới đất còn là một chùm nho.

Từ Bắc Vọng khẽ nhíu mày, hắn chỉnh lại vị trí của chén bát bị vỡ rồi xếp hoa quả lên đó.

“Khoan đã, kết cấu của cái chén này rất kỳ lạ.”

Dừng lại!

Nếu như là Viên Tuệ, hắn nhất định đang quan sát chén vỡ vào giờ phút này.

“Cơ duyên sẽ không phải là nó chứ?”

Ngón tay giữa của Từ Bắc Vọng tuôn ra chân khí để điều tra chén vỡ.

Sắc mặt của hắn khẽ biến, trong chén có một tầng màng mỏng, chân khí cũng không có cách nào phá được.

Thật đúng là bảo vật.

Ta cũng không phải là Chu Nguyên Chương, lấy chén vỡ để làm gì chứ?

(*) Chu Nguyên Chương: tức Minh Thái Tổ, Hoàng đế khai quốc của Hoàng triều nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, ông là người có tính quật cường, từ nhỏ chí khí đã chẳng tầm thường, do sức ép của cuộc sống nên ông phải xuất gia đi tu một đoạn thời gian.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng một giọt tinh huyết bay từ trán Từ Bắc Vọng vẫn rơi vào trong chén.

Không hề có động tĩnh.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thậm chí còn không có một chút khí tức của bảo vật.

Bỗng nhiên!

“Ngươi, đến rồi.”

Một giọng nói khàn khàn già nua phát ra từ trong chén.

Ngay sau đó, chén vỡ có ánh sáng màu vàng lóng lánh, pháp lực Thượng phẩm địa giai tản ra.

Vẻ mặt Từ Bắc Vọng hiếm khi cứng đờ, hắn thật sự bị khiếp sợ rồi.

Không phải là sợ hãi một tia hồn phách này.

Hắn là một nhân vật phản diện, mà cũng có đãi ngộ của chúa tể chiếc nhẫn?

Ong!

Một dáng người cao ba tấc đang đứng ở đáy chén. Bộ dạng ông ta mặt vuông tai lớn, râu dài qua ngực, quả thực là dáng vẻ trang nghiêm của cao tăng đắc đạo một phái.

Hóa ra, ông ta là một con lừa trọc khi còn sống.

“Lão nạp pháp hào là Minh Chứng.”

Người tí hon chắp tay trước ngực.

Từ Bắc Vọng nhìn kỹ ông ta, không nói một lời.

“Năm năm rồi, ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi, ngươi có nguyện làm truyền nhân tiếp nhận y bát của ta không?”

Thanh âm của Minh Chứng có chút run rẩy, có thể biết được ông ta đang vô cùng xúc động.

Từ Bắc Vọng tiếp tục im lặng, trong lòng thầm nghĩ, lão già chưa gì đã lên tiếng nịnh nọt, dáng vẻ như chó liếm, thật khác xa với chúa tể chiếc nhẫn trong truyền thuyết.

Có lẽ cảm thấy quá đường đột, Minh Chứng cười khổ nói: “Chén Trấn Tà này đã qua tay nhiều người, sợi tàn hồn này của lão nạp vẫn luôn dùng pháp lực áp chế, khiến bọn họ nghĩ lầm đây chỉ là tục vật….”

“Vì sao ngươi lại hiện thân cho ta thấy?”

Từ Bắc Vọng chặn họng ông ta, trực tiếp đặt câu hỏi.

Giọng nói của Minh Chứng lại phấn khởi lần nữa: “Ngươi có huyết khí tràn đầy, khí lực lại cường hãn. Chỉ cần ngươi tu luyện công pháp Huyền Không Tự của ta, thân thể liền có được pháp thân Kim Cương của phật môn!”

“Huyền Không Tự?”

Từ Bắc Vọng vẫn còn nghi vấn.

Minh Chứng gật đầu, “Chính là ở Lạn Đà Sơn.”

Ồ!

Từ Bắc Vọng lại kinh ngạc một lần nữa.

Lạn Đà Sơn, tuy tên gọi là núi, nhưng thực ra là một hòn đảo ngoài biển. Nơi đó có thánh địa tu đạo và rất nhiều tông môn cường đại.

“Ngươi khi còn sống, tu vi như thế nào?”

“Niết Bàn nhị phẩm.”

Hơi thấp… Sắc mặt Từ Bắc Vọng lãnh đạm như cũ, cứng nhắc nói: “Ngươi muốn ký kết khế ước linh hồn với ta?”

Tàn hồn hư ảo chắp tay trước ngực trịnh trọng nói: “Lão nạp nguyện truyền thụ toàn bộ công pháp phật môn cho ngươi, ngươi chỉ cần giúp lão nạp đi tìm Dưỡng Hồn Mộc.”

Từ Bắc Vọng lặng lẽ nói: “Một khi ký kết khế ước, làm sao ta biết được ngươi có đoạt hồn của ta hay không?”

Lời nói vừa dứt, tàn hồn ở đáy chén bay bổng lên không trong, hình như ông ta đang nổi cơn giận.

“Nếu lão nạp có ý đồ xấu, vĩnh viễn đọa lạc vào con đường ngạ quỷ!”

Đối mặt với lời tự nguyền rủa bản thân của Minh Chức, sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn duy trì biểu cảm vô vị.

Minh Chứng im lặng thật lâu, sau đó khàn khàn nói: “Xem hết đoạn ký ức này, ngươi sẽ biết lão nạp có phải người tốt hay không.”

Hồn lực rót vào chén Trấn Tà, khí tức cổ xưa phát ra từ thành chén, cảnh tượng trong pháp bảo dần dần hiện ra.

……

Sương khóa núi, núi khóa sương, trời nối nước, nước nối đuôi trời.

Huyền Không Tự ở gần biển, phía trên có tháp Phật.

“Mau nhìn!”

Một vị cao tăng có lông mày dài cau may, chỉ về phía xa xa trên mặt biển bát ngát.

Sóng nước lăn tăn, hơi nước mênh mông.

Đột nhiên.

Gió lốc kinh khủng quét tới, nước biển phóng cao lên tận trời.

Một bóng người trong tà áo dài màu tím dẫm lên lá sen, xuất hiện trong tầm mắt của chúng tăng.

Chúng cao tăng của Huyền Không Tự vô cùng kinh hãi.

Dùng một chiếc lá để vượt biển!!!

Thật là khủng bố!

“Nàng… nàng… nàng là Đệ Ngũ Cẩm Sương!”

Minh Chứng như gặp phải đại địch.

Minh Như phương trượng tụng một câu phật hiệu, môi mấp máy: “Người này không có thiện ý, chuẩn bị nghênh địch.”