Từ Bắc Vọng cũng rất bực bội trong lòng, bản thân hắn rất yêu nương nương, trên ý nghĩa nào đó, tình cảm này còn siêu việt hơn cả ranh giới sinh tử.
Nhưng hắn cũng không thể chịu đựng nổi dục vọng khống chế và chiếm hữu bất thường này.
Quan trọng hơn nếu, dục vọng khống chế của nàng không chỉ không giảm đi theo thời gian, mà ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Vì không giải quyết triệt để vấn đề này, Từ Bắc Vọng chỉ có thể lựa chọn cách thức bạo lực lạnh.
Trong vùng đất u tối cô quạnh vô biên không có điểm cuối, từng đốm sáng lộng lẫy bay phất phơ trong gió.
Táng thổ lại quá mức rộng lớn, tương đương với mấy tinh cầu gộp lại, nếu tự đi tìm mỗi một góc thì thật sự là không thực tế…
Nhưng Từ Bắc Vọng sở hữu Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, mỗi một ánh sao đều chứa đựng ý thức của hắn, công tác điều tra dễ dàng hơn nhiều.
Hắn đứng sừng sững trong cung điện, toàn thân đắm chìm trong màn sương mù đen kịt, bản nguyên táng khí trào ra từ đường thẳng giữa trán, từ từ từng bước xâm chiếm và luyện hoá sương mù tinh khiết.
Tại khu vực cách đó chín mươi trượng, Miêu Khả Ái run rẩy lẩy bẩy, nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ nhìn không thấy đại phôi đản đang đi đến.
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nàng, phong thái tựa như một gốc tuyết liên màu tím, yên lặng mà băng giá.
“Meo meo sai rồi, meo moe trả lại phiến đồng cho ngươi nha.’’
Miêu Khả Ái bắt đầu hốt hoảng, lập tức nhận sai như trước đây.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đi đến chỗ của nàng, đôi mắt ngọc bích không chớp lấy một cái, sử dụng thủ đoạn truyền âm: “Mấy năm nay, hắn có nhớ đến ta không?’’
Ơ? Miêu Khả Ái ngẩn người, không ngờ meo meo lại tránh được một kiếp.
“Nhớ chứ, nhớ ngươi đến phát điên luôn á.’’
Nàng bắt đầu chơi trò khôn vặt, mềm mại nói.
“Chắc chắn?’’ Đệ Ngũ Cẩm Sương nghi ngờ.
“Meo meo thề!’’ Miêu Khả Ái giơ hai ngón tay lên, thề son sắt: “Nếu nói dối, sau này meo meo sẽ tè dầm.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn nàng với ánh mắt lạnh lẽo, sau đó khẽ gật đầu: “Tha cho ngươi.’’
Miêu Khả Ái quan sát sắc mặt của nàng, sau khi xác định đại phôi đản thật sự không “ghi hận trong lòng’’, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như, đại phôi đản thật sự dịu dàng hơn một chút rồi.
Đáng tiếc, nàng dịu dàng với meo meo thì có ích gì, phải dịu dàng với tiểu phôi đản mới được cơ.
“Cẩm Sương, ngươi hãy nghĩ đến hai mươi năm gian khổ của Tiểu Vọng ở Táng thổ đi.’’
Hoàng Như Thị đi đến, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ngửa lên, đôi mắt trong suốt ẩn chứa làn sóng đung đưa.
Trước kia, bà căn bản không cảm nhận bất cứ điều gì, nhưng đến khi tự mình đi đến Táng thổ, bà mới có thể trải nghiệm nỗi đau đớn xé rách linh hồn này.
Đệ Ngũ Cẩm Sương im lặng hồi lâu, sự mê luyến của nàng đối với chó săn đã khắc sâu vào bên trong xương máu rồi.
Vốn dĩ không thể thay đổi được.
Hơn nữa, nàng cũng không thể xác định, một “Đệ Ngũ Cẩm Sương sau khi thay đổi” còn khiến chó săn mê muội được nữa hay không.
Nhưng vào lúc này.
“Mẹ vợ, mèo ngốc, đi theo ta.’’
Nam tử áo trắng bước ra khỏi cung điện, bay thẳng về phía đông nam của Vô Tẫn Táng Thổ.
Bởi vì khạm vi an toàn chỉ bao gồm một trăm trượng, Hoàng Như Thị và Miêu Khả Ái không dám dây dưa, nhanh chóng đi theo.
“Tiện nhân!’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ mở đôi môi đỏ mọng, hóa thành ánh sáng màu tím phóng qua hai người rồi sóng vai với chó săn.
Sau khi hoành không ước chừng ba ngày ba đêm ở Táng thổ, bọn hắn đến một khu vực mà khắp chốn đều là màu vàng.
Táng khí ở nơi này vô cùng mỏng manh, lại còn có một chút sương mù hỗn độn ẩn chứa sức mạnh thôn phệ vĩ ngạn không gì sánh kịp.
“Ta nghi ngờ nơi này có trung điểm của vũ trụ.’’
Biểu cảm của Từ Bắc Vọng vô cùng nghiêm túc, hai Đạo khí hàng đầu đang trôi nổi ở bên ngoài cơ thể hắn chính là Cấm Đạo Hoàng và Cửu Thiên Không Kì.
“Đồng loạt ra tay, dùng hết sức đối phó.’’
Theo tin tức điều tra của ý thức, hắn không thể chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để phá vỡ nơi này được.
Trung điểm của vũ trụ?
Đệ Ngũ Cẩm Sương nheo mắt hoài nghi, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
Toàn bộ khu vực ngàn dặm lập tức trở thành cánh đồng trắng xóa, bông tuyết bay múa đầy trời.
Chỉ trong nháy mắt, một cơn bão tuyết cuồn cuộn như sóng thần, phát ra tiếng động ầm ầm đầy mãnh liệt, tựa như có vạn con ngựa đang phi nhanh, tạo thành một chưởng ẩn trong suốt to lớn.
“Meo meo quyền!’’
Miêu Khả Ái cực kỳ hưng phấn, cuối cùng cũng có chỗ để meo meo động tay động chân rồi. Ánh hoàng hôn vô biên vô tận hiện lên, quyền ảnh màu hồng gần như che lấp bầu trời.
Hoàng Như Thị vươn năm ngón tay màu xanh nhạt ra, hào quang xán lạn bắt đầu quay cuồng, tựa như ngân hà trong thiên cung đang treo ngược.
“Không đủ!’’
Mái tóc vàng rực của Từ Bắc Vọng bay múa trong không trung, từng giọt từng giọt tinh huyết bốc hơi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, trông vô cùng huy hoàng chói mắt.
Thấy thế, ba nữ nhân cũng nhanh chóng tế ra tinh huyết bản nguyên, hai vực sâu đáng sợ đến từ thời đại Thần Thoại rơi xuống nơi này, bụi tím dày đặc tung toé khắp nơi, mặt đất dưới chân bọn họ xuất hiện một cái khe nứt.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lấy hai món Đạo khí, cũng thi triển Nguyên thể m, ý niệm Đại Đế cuồn cuộn không ngừng chảy về phía Từ Bắc Vọng.
Ầm ầm!
Độ lớn của uy lực liên hợp này không thể miêu tả bằng từ ngữ được nữa.
Sau cú va chạm kịch liệt này, một phần Táng thổ này chìm xuống với tốc độ khủng bố, vòm trời bị xé rách, hết tảy đều phải bị nghiền nát.
“Đinh!’’
Thanh âm đại đạo vang vọng tựa như tiếng chuông, hư không xuất hiện cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Kiền huyền tạo hóa, thiên địa huyền hoàng, Thái Sơ dịch biến, đại đạo chí công.
Dần dần, một hang động tối tăm hiện ra trên hư không, nhìn vào cũng không thấy điểm cuối.