Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 637: Cuộc tranh đấu vị trí Thánh tử, ngươi đi theo ta làm gì? (2)




Tại đạo đài Hoang Cổ tráng lệ không gì sánh được, trên đó được chạm trổ vô số ấn ký, màn sương mù hỗn độn của thời đại lượn lờ bốc hơi ở xung quanh.

Bốn vị Đạo Quân của Thất Quan Vương đang thi triển đạo pháp, khai mở một con đường dẫn với Vô Tẫn Táng Thổ.

“Tiểu phôi đản, meo meo còn chưa mang đủ đồ ăn vặt.”

Miêu Khả Ái vừa nói vừa vươn ra cổ trắng đang đeo dây chuyền.

Nếu ở chung một chỗ với tiểu phôi đản suốt mấy chục năm này, hắn chắc chắn sẽ chịu ngủ cùng với meo meo nhỉ?

Nàng ta chưa mơ mộng được bao lâu, một thân ảnh váy tím cao quý trang nhã từ phía xa đi về nơi này.

Miêu Khả Ái đang nhe nanh trợn mắt, lập tức cúi đầu dậm chân, trong lòng không biết đã nguyền rủa người này biết bao nhiêu lần!

Đại phôi đản thối tha!

Ngươi còn dám theo đuôi!

Đệ Ngũ Cẩm Sương lẳng lặng bước vào đạo đài, váy áo phất phơ giữa không trung, ánh mắt uyển chuyển nhìn chằm chằm nam tử áo trắng.

Hoàng Như Thị nhếch môi, muốn cười lại không dám cười, quay đầu nhìn về phía xa xăm.

“Ngươi đi theo ta làm gì?”

Từ Bắc Vọng bày ra bộ dáng vô cùng bình tĩnh, ngữ điệu vô cùng tự nhiên.

“Các nàng đều có thể đi cùng ngươi, tại sao bản cung lại không được?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ chau mày, dùng đôi mắt xanh biếc sâu thẳm mà nhìn thẳng vào hắn ta.

Từ Bắc Vọng làm như không thấy, bắt đầu thi triển táng nguyên bên trong cơ thể, chậm rãi luyện hóa rồi đổ xuống đất, tạo thành một đám khói đen.

Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng không cảm thấy xấu hổ, bước chân ưu nhã tiến đến bên cạnh chó săn đang thi pháp.

Một lát sau, Đạo Quân của Thất Quan Vương gầm thét thật to, thế giới hư vô như muốn sụp đổ, vô số luồng khí tức đen tối kinh khủng bay ra, tựa như hàng vạn tinh vực trên bầu trời đột nhiên rơi xuống để phá hủy hết thảy.

Một con đường tối tăm hiện ra, nam tử áo trắng hóa thành ngôi sao sáng chói rồi điềm nhiên tiến vào.

Ba người Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng trong cuộn tranh chưa hoàn chỉnh đi theo sát phía sau.

...

...

Táng thổ mênh mông vô tận, sương mù đen kịt bao trùm, cát bụi cuồn cuộn từng cơn.

Nơi nay còn cô quạnh hơn cả Luyện Ngục, ngay cả mặt đất cũng là một màu đen vô cùng vô tận.

Tiếng gió gào thét bên tai giống như hai tấm sát đang cọ vào nhau, tạo nên thanh âm sắc nhọn chói tai.

Trái tim của Hoàng Như Thị đập thình thịch liên hồi vì sợ hãi, linh hồn của bà tựa như lá cây mỏng manh, trôi lơ lửng theo chiều gió thổi.

Dần dần, bà ta cảm thấy từng tấc lý trí của mình trở nên thối rữa, biểu cảm dần dần vặn vẹo.

Từ Bắc Vọng vẫn nhàn nhã bước đi, tự nhiên nói ra: “Nắm tay ta.”

Miêu Khả Ái sợ đến nỗi cả cơ thể run lẩy bẩy, meo meo đã từng ngất xỉu suýt chết tại nơi này, đành vội vàng nắm lấy lòng bàn tay của tiểu phôi đản.

Hoàng Như Thị cũng không bận tâm kiêng kị, ngón tay xanh nhạt nắm lấy góc áo của con rể, tinh thần lập tức trở nên thông suốt, cảm xúc thăng trầm chậm rãi bình ổn trở lại.

Nam tử áo trắng hai tay dắt theo hai tiểu loli, hành tẩu khắp táng thổ mênh mông vô tận.

“Tại sao lại nắm?”

Đồng tử Đệ Ngũ Cẩm Sương loé lên một tia cảnh giác, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo vì tức giận.

Tiện nhân phát ra ánh sao trải dài một trăm trượng, khí phách ăn mòn như thủy ngân đổ xuống mặt đất không hề thấm vào dù chỉ một tấc.

Hoàng Như Thị nhận ra điều đó, nhanh chóng buông tay con rể ra rồi lập tức né tránh xa khu vực thuốc nổ, duy trì khoảng cách chín mươi trượng với con rể.

“Miêu Khả Ái, ngươi đang muốn gây hấn với bản cung sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh giọng nói, khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra vẻ uy hiếp đáng sợ đến cực hạn.

Thiếu nữ váy đỏ sợ muốn vỡ mật, ngay lập tức thu tay lại.

Bởi vì meo meo luyện hoá đồng phiến, đại phôi đản đã sớm ghi hận trong lòng, meo meo không thể bị nàng nắm thóp một lần nữa.

“Meo meo phải cố gắng tu luyện … ”

Miêu Khả Ái tìm được một lí do sứt sẹo, sau đó hóp lưng lại như mèo rồi cẩn thận từng li từng tí chạy đến nơi cách đó chín mươi trượng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú.

“Các ngươi dùng táng khí để ma luyện thành thân thể Đại Đế, nếu có gì không ổn thì lập tức gọi ta.”

Từ Bắc Vọng giao phó xong xuôi, lập tức lấy ra một mô hình cung điện nhỏ rồi bước vào trong đó.

Vô Tẫn Táng Thổ không gây ảnh hưởng gì tới ý thức của hắn, hắn có thể tùy ý dò xét từng ngóc ngách trong khu vực vô tận này.

Không sai, Từ Bắc Vọng còn ấp ủ một mục đích khác trong chuyến đi lần này.

Vô Tẫn Táng Thổ này quá mức quỷ dị, người đời trước khai mở con đường này vì lí do gì?

Hắn từng nán lại mấy chục năm trong thôn Lê của táng thổ, những người trong thôn đều là tử linh, nhưng bọn họ chắc chắn đều đến từ một phương vũ trụ khác.

Bởi vậy, Từ Bắc Vọng ngầm suy đoán trong lòng.

Chẳng lẽ, Vô Tẫn Táng Thổ đang ẩn giấu một không gian kết nối các vũ trụ khác nhau?

Cũng không phải không có khả năng này, hắn chuẩn bị điều tra những nơi có táng khí nồng đậm nhất và táng khí mỏng manh nhất.

“Đang nghĩ gì thế?”

Nữ tử váy tím lười biếng tựa vào cửa cung điện, đôi mắt cất chứa phong tình vạn chủng cùng phấn khích.

Từ Bắc Vọng không muốn để ý tới nàng, chỉ chăm chú thăm dò từng khu vực trong Vô Tẫn Táng Thổ.

“Ngươi vẫn còn giận dỗi bản cung?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương bước tới.

Nàng khẽ nheo đôi mắt phượng, đặt bàn chân trắng nõn óng ánh lên bụng dưới của hắn, ngón chân phấn nộn vuốt ve theo tiết tấu.

“Đệ Ngũ Cẩm Sương, xin hãy tự trọng.”

Từ Bắc Vọng gạt chân ra, thanh âm bình thản không ẩn chứa bất kỳ tình cảm nào.

Đệ Ngũ Cẩm Sương sững sờ một chút, đáy mắt sâu thẳm hiện lên vẻ lo sợ không yên, nàng suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi rất muốn bản cung hèn mọn cầu xin ngươi phải không? Không bao giờ xảy ra chuyện này.”

Từ Bắc Vọng bình tính đối mặt với nàng, không chút cảm xúc nói: “Ta chỉ hi vọng ngươi chịu thay đổi, chỉ thế thôi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp mắt một cái, ngữ điệu tự xem thường bản thân: “Thế giới của bản cung rất đơn giản, cũng chỉ có một người là ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn bản cung phải hiền dịu ngoan ngoãn, bản cung không làm được.”

Đây là lần đầu tiên trong đời mà nàng thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cũng không có cảm giác xấu hổ như trong tưởng tượng, chỉ có một chút khẩn trương lo lắng.

Từ Bắc Vọng lặng im một lúc lâu, sau đó thản nhiên nói: “Ta chỉ mong nàng hạn chế dục vọng khống chế mãnh liệt này lại.”

Bầu không khí trong cung điện trở nên lạnh lẽo.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng bác bỏ: “Không có khả năng, nếu có người đó chắn chắn không phải Đệ Ngũ Cẩm Sương!”