Vô Cực Nhất đột nhiên cười lạnh: “Ngươi trở nên nhát gan như vậy từ bao giờ thế? Cho dù là Tiên Sử bậc một của Thiên đình, hoặc là tộc nhân thuộc dòng chính của Thần tộc hoàng kim, chỉ cần thù lao hợp lý, Phượng Khuyết đều có thể ra tay!’’
Hắn nói như điều nghiễm nhiên, kiêu căng ngạo mạn tựa như chiến thần cái thế.
Phụ nhân có nốt ruồi ngay mắt muốn nói lại thôi, chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.
Áo bào trắng cấm kỵ chỉ tùy tiện đào một cái lỗ, vậy mà công tử đã lập tức nhảy vào, bọn họ nhất định sẽ gặp không ít chuyện phiền phức về sau.
“Nghe lời ngươi.’’
Từ Bắc Vọng bình tĩnh gật đầu: “Vậy nếu là những chuyện liên quan đến Thần tộc hoàng kim, Vô Cực Nhất ngươi ra mặt hòa giải nhé.’’
Hắn bỗng lấy một cái ngọc giản trong suốt ra, phát đi phát lại những lời nói của đối phương thêm mấy lần nữa.
Vô Cực Nhất sửng sốt, sau đó hối hận không thôi, hắn lại trúng kế của kẻ điên rồi.
“Ngu ngốc!’’
Ánh mắt của Miêu Khả Ái ngập tràn sự khinh bỉ.
Từ Bắc Vọng hơi đắn đo, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện hai hạt giống đang tuôn ra màn sương mù màu đen cuồn cuộn, táng khí tinh khiết nhất đang lăn lộn gào thét ở bên trong.
“Đệ tử của Phượng Khuyết phải ký kết khế ước linh hồn, kẻ dưới cảnh giới Chí Cao thì mang tính bắt buộc, kẻ trên cảnh giới Chí Cao thì ký khế ước bình đẳng.’’
“Hạt giống này có một sợi ý chí của ta, đệ tử nhập môn chỉ cần nhỏ một giọt bản nguyên Tinh Thần vào đây là được.’’
Nói xong, hắn giao hạt giống ngưng tụ từ táng khí cho Bạch Nguyệt Quang.
Phụ nhân với nốt ruồi ngay mắt có chút nóng nảy, quay đầu nhìn về phía Vô Cực Nhất.
Vô Cực Nhất lập tức giận dữ đến mức tái mặt, biểu cảm trở nên dữ tợn: “Tất cả quyền sinh sát đều nằm trong tay ngươi, vậy ta là cái gì, con rối bị dắt dây à?’’
“Mong muốn cầm quyền của ngươi có hơi quá đáng rồi đó! Nếu như ta làm như lời ngươi, vậy thì các đệ tử nhất định sẽ chỉ biết đến kẻ điên Thái Sơ ngươi, chứ không chấp nhận Vô Cực Nhất ta!’’
“Quả là vớ vẩn đến lạ lùng, như thế này thì hợp tác gì nữa, đừng trách ta xé rách mặt mũi với ngươi!’’
Từ Bắc Vọng lại rất ung dung, bình tĩnh nhìn hắn: “Vô Cực huynh bớt giận, nghe ta nói trước đã.’’
Hắn nói đầy sâu xa: “Bản chất con người luôn thay đổi, chúng ta không thể đảm bảo những người này sẽ không làm phản trước những cám dỗ to lớn. Vì lẽ đó, chúng ta cần phải nắm giữ nhược điểm của bọn họ đúng không?’’
Vô Cực Nhất gật đầu trong vô thức.
“Vậy là được rồi, bất kỳ đệ tử nào trong Phượng Khuyết bộc lộ tài năng, đồng thời bày tỏ lòng trung thành, chúng ta sẽ hủy bỏ khế ước cho kẻ đó.’’
Từ Bắc Vọng nói xong liền dùng ánh mắt ám chỉ Bạch Nguyệt quang, nàng ta nghe đàn biết ý, nhanh chóng chạy đi sắp xếp.
Vô Cực Nhất nhíu mày, hắn cảm thấy những lời này rất có đạo lý.
“Thái Sơ công tử, ngươi đừng tránh nặng tìm nhẹ.’’
Phụ nhân có nốt ruồi ngay mắt lấy hết can đảm để chất vấn.
Sắc mặt Vô Cực Nhất dần trở nên lạnh lẽo, suýt nữa hắn lại trúng chiêu rồi.
“Cái ta đang hỏi chính là người nào khống chế, chứ không phải khống chế vì cái gì! Tại sao kẻ điên Thái Sơ ngươi lại có quyền quyết định sống chết của hàng vạn đệ tử chứ?’’
“Giờ cứ tạm để như vậy trước, sau này thay đổi là được.’’
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng đầy tùy ý, ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ.
Hắn bước từng bước ra khỏi nơi này, Miêu Khả Ái lập tức đi theo sau hắn như một cái đuôi nhỏ.
“Vô liêm sỉ!!’’ Vô Cực Nhất tức phát điên.
Phụ nhân có nốt ruồi ngay mắt thầm kêu rên trong lòng, công tử nhà mình sở hữu thiên phú siêu việt, một lòng dốc sức trên con đường trường sinh, thành ra có hơi ngu ngốc trong các chuyện vặt vãnh.
Nhưng áo bào trắng cấm kỵ lại thông thạo mọi thứ, nhất định công tử nhà mình sẽ bị gây khó dễ cho xem…
...
...
Trên đỉnh tháp Phượng Khuyết, trong một cung điện trôi nổi trong mây, Từ Bắc Vọng từ từ rót trà: “Ai là tướng công của ngươi?’’
“Ngươi đó!’’
Đôi mắt to tòn của Miêu Khả Ái linh động như nước suối, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tiểu phôi đản trước mặt.
“Ngươi không sợ bị nương nương đánh à?’’ Từ Bắc Vọng cười như không cười.
Quả nhiên, Miêu Khả Ái không dám nói tiếp nữa, nàng ta lấy chân đá bàn ăn, tiếp tục giả vờ đáng thương.
“Dù sao đi nữa, meo meo cũng muốn đi theo ngươi.’’ Nàng bĩu môi, gác hai chân lên đùi tiểu phôi đản như đang làm nũng.
Mau sờ đi.
meo meo cũng dùng ** để chăm sóc chân cả ngày đó, vừa thơm vừa mềm vừa trơn.
Từ Bắc Vọng cảm nhận được ánh mắt chờ mong của nàng ta, liền lấy tay gãi gãi lòng bàn chân trơn tuột.
“Ngứa!’’
Miêu Khả Ái rụt chân lại một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện hai rặng mây đỏ chói. Nàng ta xấu hổ trốn lên giường, vùi cả cơ thể vào trong chăn.
Dục cự hoàn nghênh, trong sách nói như vậy đó.
Mau đến hôn meo meo đi, meo meo cũng muốn ăn kẹo mút.
Nhịp tim của thiếu nữ tăng nhanh một cách khó hiểu, nàng vừa chờ mong vừa căng thẳng, nhưng lại không nghe được tiếng bước chân đến gần.
Nàng cố tình cởi đôi tất trắng dài đến đầu gối ra, nhanh chóng vứt xuống thảm.
Từ Bắc Vọng mỉm cười đầy ẩn ý, con mèo ngốc nghếch này đúng là trưởng thành thật rồi, đã sắp thành một con mèo mẹ tình cảm rồi.
Nếu như vậy, hắn cũng xem như có chút thành tựu nhỉ?
Ngay sau đó, Từ Bắc Vọng hóa thành ngôi sao rực rỡ, lập tức rời khỏi cung điện.
“Oa!’’
Miêu Khả Ái vươn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uể oải ra khỏi chăn, hét lên: “Ngươi xấu lắm!’’
Nỗi chờ mong của meo meo đều vô ích rồi.