Nàng ta hơi nhếch khoé môi, kéo lê vạt váy, lắc lắc bàn chân mượt mà, bộ đáng đắc ý khỏi phải nói.
“Meo meo bỏ trốn rồi á!’’
Miêu Khả Ái nằm trên chiếc giường êm ái, vùi khuôn mặt thanh tú như bông tuyết vào trong gối mềm, đôi chân dài được bao bọc lại bởi vớ trắng đan vào nhau, cẩn thận xỏ chân vào đôi giày cao cổ nhỏ nhắn màu đỏ.
Đương nhiên, cái gọi là chân dài, cũng chỉ tính theo tỉ lệ cơ thể của nàng mà thôi.
“Ăn cơm.’’
Từ Bắc Vọng bưng hai bát cháo nấm kem đi vào, hương thơm quyến rũ lượn lờ khắp nơi.
Hắn vừa mới ngắt hết toàn bộ tiên dược trong vườn thuốc ở ngoài điện, bổ sung vào trong bảo khố của Phượng Khuyết.
Còn loại nấm này là gốc tiên dược đứng đầu trong truyền thuyết, đã có từ thời đại Thái Cổ đến nay.
Miêu Khả Ái nghiêng người, chống hai tay lên má rồi mềm mại nói: “Meo meo muốn làm thục nữ, thục nữ không cần ăn cơm.’’
Từ Bắc Vọng cúi đầu uống cháo, sau đó khẽ liếc nhìn nàng ta.
Miêu Khả Ái hếch cằm, để lộ cặp đùi đẹp thon dài mềm mại của mình, cái mông xẹp lép còn khẽ nhô lên.
“Đồ lẳng lơ…’’ Từ Bắc Vọng lắc đầu.
Con mèo ngốc này hết thuốc chữa, nó càng ngày càng chạy xa trên con đường trà xanh.
“Ngươi lại đây đi!’’
Miêu Khả Ái ngoắc tay, đôi mắt to tròn sáng rực như ngôi sao, trong veo như nước suối.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nàng ta, muốn xem thử thủ đoạn kế tiếp là gì
Miêu Khả Ái chu chu đôi môi hồng hào như anh đào, sắc mặt đỏ bừng, mềm mại nói:
“Meo meo vô tình bị trúng độc rồi, cần phải cộng phó vu sơn với tiểu phôi đản mới được.’’
Thanh âm nũng nịu giống như tiếng chim hót trầm bổng, đôi chân nhỏ nhắn chuyển động qua lại.
Mặc dù lời nói không hề lưu loát, nhưng lại bao hàm sự trong sáng và gợi cảm chung một chỗ.
“Độc gì?’’ Từ Bắc Vọng không chớp mắt.
“Độc tình.’’
Thiếu nữ đỏ mặt, giọng nói như trân châu trượt qua tơ lụa.
Lạch cạch!
“Ngươi trúng gió gì đấy?’’
Từ Bắc Vọng chạy tới, khẽ đánh lên mông nàng.
“Ngươi biết cộng phó vu sơn là ý gì không?’’
Hắn tức giận hỏi.
Miêu Khả Ái rụt người lại, mơ hồ lắc đầu.
“Ngươi rốt cuộc đang đọc loại sách gì vậy? Lấy ra ta xem!’’
Từ Bắc Vọng chộp lấy bàn chân nhỏ nhắn, nhấc bổng nàng ta lên không trung.
Miêu Khả Ái cúi đầu, xấu hổ che váy lại rồi nói: “Meo meo chỉ đang học tập thôi, học cách để vui sướng.’’
“Tiếp tục nói dối thử xem!’’
Từ Bắc Vọng giả vờ phẫn nộ.
Miêu Khả Ái giãy giụa mãi không ra, đành tủi thân quẹt môi.
Từ Bắc Vọng ném nàng về giường, lạnh lùng nhìn thẳng để tạo áp lực.
Con mèo ngốc nghếch trước đây sao có thể dâm đãng đến như vậy, nó bây giờ lại dâm đến nỗi khiến hắn cũng ngứa ngáy…
“Được rồi.’’
Miêu Khả Ái lấy mấy cuốn điển tịch ra khỏi vòng cổ, cẩn thận nói: “Ba mươi viên tiên tinh một cuốn đó.’’
Từ Bắc Vọng nhìn lướt sơ qua một cái, không tức không được.
[Làm sao để trở thành hồ ly tinh]
[Phương pháp thức tỉnh dục vọng]
[ Hành trình tình yêu của nữ tu]
Tranh minh họa xấu xí, ngôn từ ngắn gọn rõ ràng, động tác đầy quyến rũ…
“Ba mươi tiên tinh, đang cắt rau hẹ đấy à?’’
Từ Bắc Vọng hung hăng liếc nàng một cái: “Không được xem nữa, ta giữ lại giúp ngươi.’’
Miêu Khả Ái lưu luyến không rời, meo meo còn chưa học xong nữa mà.
Từ Bắc Vọng nhìn đến một quyển cuối cùng, ánh mắt càng trở nên phẫn nộ.
[ Làm sao để quyến rũ áo bào trắng cấm kỵ? Mị thuật đứng đầu không thể bỏ qua! ]
Tác giả là một nữ cường giả Nhân Tiên không biết tên, toàn bộ quyển sách đều tràn ngập ảo tưởng, tương tự như thể loại tổng tài bá đạo yêu vịt con xấu xí.
Nàng ta từng bước nắm bắt trái tim của áo bào trắng cấm kỵ như thế nào, trở nên nổi tiếng dưới sự chỉ dẫn của nàng ra làm sao, sau đó lại tự mình cắt thịt để đút cho nàng, giúp nàng tăng thêm trăm vạn năm tuổi…
“Ngươi cũng tin sao?’’
Từ Bắc Vọng nghiền nát cả cuốn sách thành bột mịn.
Miêu Khả Ái vùi đầu vào trong gối, âm thanh ấp úng truyền ra từ cổ họng: “Meo… meo meo chỉ thấy thú vị thôi.’’
Nàng bổ sung thêm một câu: “Quyển sách này bán rất chạy, meo meo đi đến tinh vực bên đó, đoán chừng mấy ngàn vạn nữ tử đều xếp hàng để mua.’’
Hóa ra chư thiên cũng không thiếu những kẻ ngu ngốc, một ngươi ba mươi tiên tinh, mấy ngàn vạn cọng rau hẹ thì sẽ được bao nhiêu tiên tinh? Không ngờ, tác giả chỉ dựa vào một quyển sách sao chép như thế này, vậy mà cũng có thể tự do mua tài nguyên tu luyện.
Từ Bắc Vọng lười để ý đến nàng, nghiêm khắc dặn dò: “Ta phải đi chuẩn bị cho Phượng Khuyết, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây.’’
“Meo meo cũng đi!’’
Miêu Khả Ái đứng lên, giơ cao đôi bàn tay trắng như phấn hét lên: “Kiêu ngạo mạnh mẽ, sáng tạo huy hoàng!!’’
Hô xong, nàng nhanh chóng chạy đến bàn, nhanh chóng húp một ngụm cháo nấm kem, đôi bàn tay bé nhỏ tùy tiện lau khóe miệng, sau đó thúc giục: “Đi thôi.’’