Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 629: Khí thế ngút trời (2)




Bầu không khí ở khu vực tinh không này cứng ngắc như sắt thép, sắc mặt của đám người trùng sinh đều có chút khó xử, lời nói khinh miệt trần trụi của tên điên Thái Sơ khiến bọn họ hận đến mức phát điên.

Đây không còn là một lời khiêu khích, hắn ta dám sử dụng giọng điệu ra lệnh trịch thượng, giống như đang đối đãi với đàn kiến hôi.

Nếu không phải tự huỷ diệt bản thân vì Tinh Không Bỉ Ngạn, bọn họ vốn dĩ chính là những cường giả Đạo Quân, chúa tể một phương tinh không!

Tên điên Thái Sơ dựa vào cái gì?

Rất nhiều nhân vật quyền thế trong Nhật Bất Lạc, bao gồm cả chủ nhân Thiên Đình, ai nấy đều đều khiếp sợ xen lẫn với hoang mang.

Mặc dù tên điên Thái Sơ trước đây rất cường thế bễ nghễ, nhưng hắn ta cũng không có bén nhọn như vậy, thậm chí còn biết cách kiềm chế trong một số trường hợp.

Mà bây giờ, hắn ta đang chân chính diễn giải như thế nào là khí thế hun trời, như thế nào là phách lối không có giới hạn!

Sự thay đổi này làm cho Nhật Bất Lạc vừa yêu vừa hận, bọn họ yêu khí phách vương giả hoàn mỹ, nhưng cũng hận những hành vi cuồng bạo điên cuồng..

Vô Cực Nhất bó buộc mái tóc bù xù, lặng lẽ quay lưng bỏ đi, không nói được lời nào.

Hắn vô cùng hối hận vì đã thành lập liên minh với tên điên Thái Sơ, thậm chí cảm thấy nghẹn khuất không cách nào nói thành lời!

Đứng chung chỗ với kẻ điên, mọi hào quang của hắn đều trở nên lu mờ, bản thân hoàn toàn trở thành vai phụ làm nền…

….

….

Xích Ô Cổ Tinh.

Mỹ thiếu nữ váy đỏ đang vùi đầu vào đầu gối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng khi cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn nam tử đang đợc bao phủ trong ánh sao, sau đó cẩn thận hô một tiếng: “Tiểu phôi đản.”

Ánh mắt của nàng có chút yếu ớt rụt rè, giống như đang sợ tiểu phôi đản cũng không để ý đến nàng.

“Đợi bao lâu rồi?”

Từ Bắc Vọng nhíu nhíu mày: “Không phải ta đã bảo ngươi đừng chạy loạn hay sao?”

May mắn nơi đây là Nhật Bất Lạc, chứ nếu đi lạc sang Thần Tộc Hoàng Kim, hắn cũng khó đảm bảo an nguy của nó, bởi vì con mèo ngu xuẩn này chính là sinh linh kỷ nguyên.

Giọng điệu quan tâm quen thuộc khiến cho thiếu nữ có chút thả lỏng tâm tình, nàng lập tức chạy tới, nắm lấy tay Từ Bắc Vọng rồi ngửa đầu nói: “Đại phôi đản thực ra rất quan tâm tới ngươi, nàng ấy chỉ không muốn nói mà thôi. Ngươi đừng giận đại phôi đản nữa được không, nàng ấy cũng rất buồn đó.”

Từ Bắc Vọng trầm mặc một lát, xoa xoa đầu con mèo ngu xuẩn.

“Phiến đồng kia đâu?”

“Nàng ấy luyện hóa rồi!” Miêu Khả Ái không chút nghĩ ngợi liền nói ra, nhưng ánh mắt lại đảo điên bất định.

“Nếu nàng ấy một mực không cần, ta giúp ngươi luyện hóa.”

Từ Bắc Vọng vô cùng bình tĩnh.

Dù sao đi nữa, món chí bảo này không thua gì Vô Tự Thiên Thư, hơn nữa còn là thần vật của Dị giới, đợi đến khi bọn họ tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn, nó ắt hẳn sẽ phát huy tác dụng cực lớn.

“Meo meo nhìn thấy nàng luyện hóa rồi!”

Miêu Khả Ái không dám nhìn hắn, nhưng vẫn nhỏ giọng ngụy biện.

“Ta có thể cảm thụ khí tức.”

Từ Bắc Vọng vô cảm liếc nhìn nàng ta.

“Ồ.”

Miêu Khả Ái có chút ảo não, chỉ có thể lấy miếng đồng lượn lờ đạo vận, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Meo meo không cần, chờ đến khi đại phôi đản thông suốt, nàng nhất định sẽ luyện hóa.”

Oanh!

Hàng vạn ánh sao ào ào vọt tới, từng chùm sáng rực rỡ bao trùm phiến đồng, sao đó mạnh mẽ tiến nhập vào thân thể con mèo ngu xuẩn.

Ánh hoàng hôn lộng lẫy vô tận vô biên lan tỏa ra từ bên trong thân thể thiếu nữ, hòa quyện với ánh sao, ra sức hấp thu sức mạnh tinh đấu to lớn.

“Meo meo….”

Miêu Khả Ái không biết làm sao, nhưng vẫn ngọt ngào cười: “Cảm ơn tiểu phôi đản!”

Meo meo nhất định phải nhận lấy, nếu meo meo cũng không cần, tiểu phôi đản sẽ buồn biết bao, đây là thứ mà hắn khó khăn lắm mới có được.

“Trở về tu luyện đi.”

Từ Bắc Vọng nói.

Sinh linh kỷ nguyên sở hữu thiên phú dị bẩm, nó nhất định sẽ làm quen với đạo pháp sau khi luyện hoá phiến đồng.

“Meo meo muốn đi theo ngươi!”

Thiếu nữ bĩu môi, hai chân thẳng tắp trắng nõn cắm rễ ở tinh không, nhất quyết không nhúc nhích.

Meo meo cần phải chằm chằm tiểu phôi đản nha, đề phòng đám nữ tử lẳng lơ tiếp cận hắn.

Hai người chỉ mới cãi nhau mà thôi, vẫn chưa phải chia tay, meo meo muốn giám thị!

Từ Bắc Vọng không còn cách nào khác, ngầm đồng ý cho nàng đi theo mình.

Mưa phùn lất phất khiến cho phong cảnh bên hồ Cửu Châu càng thêm mờ ảo mông long, mặt nước lần lượt xuất hiện vô số gợn sóng.

Nữ tử váy tím hoa lệ nhưng cô độc đang ngồi lặng lẽ ở nơi đó, ba nghìn sợi tóc đen bay bay trong mưa gió, giống như dòng nước mực chảy xuôi.

Đôi mắt xanh biếc có chút đờ đẫn vô thần, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bàn ăn.

Một bát rau cải, cá lư hấp hành.

“Có lẽ vẫn chưa được nấu chín.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương tự cười nhạo bản thân, đôi mắt lạnh lùng toát ra một tia thương cảm.

Nhớ lại lần đầu tiên ăn cơm với chó săn, nàng cũng tự tay làm ra hai món ăn này, hắn vẫn ăn ngấu nghiến ngon lành, sau đó còn thốt ra những lời khen vô cùng khoa trương.

Mấy trăm năm nay, nàng yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, chưa từng nấu cơm thêm lần nào nữa.

Đệ Ngũ Cẩm Sương điều chỉnh cảm xúc, lấy ra một khối ngọc giản truyền âm ra, đôi môi đỏ mọng hơi úp mở, nhưng lại không nói được lời nào.

“Trở về ăn cơm.’’

Bốn từ đơn giản này thật khó đối với nàng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương cảm thấy xấu hổ vô cùng mỗi khi thể hiện tình cảm quá mãnh liệt chân thành.

Cúi đầu với chó săn cũng không sao, như vậy thì hắn sẽ không bực bội nữa.

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương loé lên một tia do dự rối rắm, nhưng nàng lập tức liều mạng lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Nàng ta rũ mi, một mình ngồi một góc trong bàn ăn, lặng lẽ nhai nuốt món ăn mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó ăn.