Nam tử áo trắng thánh khiết lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Cơ thể của tại hạ đang chảy huyết mạch Nhật Bất Lạc, sao có thể phản bội Thần tộc?”
“Chúng ta xây dựng thế lực, cũng chỉ tùy tiện chơi đùa mà thôi.”
Ánh mắt của hắn không có một chút rung động nào, giọng điệu vô cùng hời hợt.
Nhưng chư hùng vũ trụ không ai tin.
Tên điên Thái Sơ là tuyệt đại kiêu hùng bất khả chiến bại, bất cứ động thái nào của hắn đều ẩn chứa mục đích cực kỳ to lớn.
Hơn nữa, hắn còn tuyên bố mối quan hệ hợp tác giữa mình và Vô Cực Nhất trước mắt bao người, vậy sao có thể “tùy tiện chơi đùa” được chứ?
Một khi buông lỏng, bọn hắn có lẽ sẽ uy hiếp đến lợi ích của Thần Tộc Hoàng Kim trong tương lai!
Nhưng căn bản không thể tìm được lý do để phản đối.
“Cứ như vậy đi nhé.”
Năm chữ mờ mịt rơi xuống, nam tử áo trắng hiên ngang rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Phong thái cường thế bẩm sinh cùng với khí phách duy ngã độc tôn, khiến cho chư thiên cùng vô vàn sinh linh vô cùng kinh ngạc.
“Chờ một chút…”
Một tiểu nam hài mặc đạo bào càn khôn bước ra, cười tủm tỉm nói: “Thái Sơ công tử, xuất phát điểm của ngươi cũng là vì đối phó với vũ trụ không xác định.”
“Nếu đã như vậy, vì sao Thái Sơ công tử không công khai bí mật, ngươi rốt cuộc đã đi đến nơi nào để đúc thành Cổ Đế?”
Đứa bé vừa dứt lời, khí tức của các đại Thần Tộc Hoàng Kim khẽ dao động, ánh mắt loé lên một tia chờ mong.
Kể từ thời đại thần thoại tới nay, địa điểm có thể rèn đúc nên tu vi Cổ Đế chỉ bao gồm Phong Đế Thiên Thê cùng Vô Tẫn Táng Thổ.
Trong đó, Vô Tẫn Táng Thổ còn có thể hỗ trợ rèn đúc nên thân thể Đại Đế hoàn mỹ nhất, nhưng nơi này cực kỳ nguy hiểm, tựa hồ chỉ Hoàng Cẩm Sương mới có thể thành công.
Mà lúc ấy, Thái Cổ Quân Vương của Vĩnh Hằng Quốc Độ đã vận dụng Trụ Vực Hỗn Độn Liên, nhưng vẫn không tìm ra thân ảnh của tên điên Thái Sơ tại Vô Tẫn Táng Thổ.
Vậy hắn đã làm thế nào?
Nếu hắn chịu công khai bí mật này, ba mươi vị trùng sinh có thể tiến gần hơn một bước, càng nắm chắc hơn khi cạnh tranh với các vũ trụ khác ở phía bên kia bầu trời đầy sao.
“Thái Sơ công tử, đại cục làm trọng.”
Nam hài mặc đạo bào càn khôn nghiêm túc nói, nó chính là người đứng đầu bảng Vấn Đỉnh của kỷ nguyên trước, Vạn Cổ Thái Vương ở Bắc Cực Thú Liệp!
Nam tử áo trắng thánh khiết đứng sừng sững trên bầu trời đầy sao, nhìn chằm chằm vào nam hài với biểu cảm không thay đổi: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Trong thoáng chốc, rất nhiều người trùng sinh lóe ra hào quang từ hai tròng mắt, không hề chớp mắt mà chăm chú lắng nghe.
Ngược lại, sắc mặt của các hóa thạch sống trong Nhật Bất Lạc đều trở nên khó coi. Nếu sớm biết tên điên này sẽ nguyện ý tiết lộ, bọn họ khẳng định tìm cách bức hỏi từ trước.
Vạn Cổ Thánh Vương bình tĩnh chờ nghe, ánh mắt sáng ngời loé lên một tia vui mừng không dễ phát hiện.
Nam tử áo trắng chắp tay sau lưng, ung dung dạo bước, một bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ sương đen đột nhiên nhô lên, uy áp hủy diệt vô tận giáng xuống.
Biến động bất ngờ khiến rất nhiều thần thú hoang cổ vô cùng khiếp sợ, bọn chúng gào rú giống như thần ma gầm thét, gây chấn động toàn bộ tinh không.
Rầm!
Lòng bàn tay khổng lồ đã bị tiếng rống đại đạo ăn mòn, nhưng một luồng Minh khí hủy diệt bá đạo phá tan hết tất thảy.
Phốc 一
Tinh huyết liên tiếp phun trào, phần dưới của Vạn Cổ Thánh Vương đột nhiên rơi xuống, một nửa thân thể biến thành xương trắng loang lổ, toàn bộ thân thể run rẩy kịch liệt.
Bầu trời đầy sao tĩnh mịch như hầm mộ.
Tất cả mọi người đều sởn tóc gáy, khó có thể lý giải hành vi của áo bào trắng cấm kỵ, hắn ta phách lối đến mức có thể lật đổ toàn bộ vũ trụ!
Hắn ta quá điên rồ!
Cứ thế ra tay mà không hề báo trước, quả thực giống như bậc Chí Tôn không thể xúc phạm!
Hận cũ cộng thêm thù mới, Bắc Cực Thú Liệp trở nên điên cuồng, rất nhiều thân ảnh khổng lồ che khuất tinh không, sát khí đằng đằng tập trung vào nam tử áo trắng, bầu không khí bị đè nén đến cực điểm!
“Nếu không có Thái Sơ Bắc Vọng, một phương vũ trụ này đã bị đóng đinh trên cột trụ sỉ nhục, kẻ nào dám động đến ta?”
Thân ảnh thánh khiết duy trì sự bình tĩnh trước sau như một, thần sắc trầm tĩnh như vực sâu cấm địa, khiến cho nhân gia thế gian hồi hộp run sợ.
Một vầng Đại Nhật huy hoàng lướt đến, cho dù bọn họ tức giận đến mấy, nhưng cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn hạt giống số một bị tiêu diệt.
Đồ chó hoang Thái Sơ! Bắc Vọng
Rất nhiều lão tổ tông cũng thầm mắng chửi trong lòng!
Bọn họ hoàn toàn bị tên điên này bắt chẹt.
Ỷ vào thiên phú, ngươi thực sự có thể thích làm gì thì làm sao?
Một góc tinh không đầm đìa máu tươi, khuôn mặt Vạn Cổ Thánh Vương trở nên vặn vẹo, những ánh mắt khác thường kia khiến hắn khuất nhục vạn lần!
“Phế rồi…”
Một tồn tại vĩ ngạn yên lặng thở dài.
Tuy rằng may mắn sống sót, nhưng căn nguyên đã bị tổn thương, cho dù hắn ta có thể được chữa khỏi, nhưng nhất định sẽ bỏ lỡ Phong Đế Thiên Thê.
Tất cả các Thần Tộc Hoàng Kim đều dốc lòng chăm sóc những người trùng sinh, sợ rằng sẽ phát sinh một chút khuyết điểm, giống như Vạn Cổ Thánh Vương hiện đã được xác định không còn khả năng đi đến phía bên kia của bầu trời đầy sao.
Cũng vì Bắc Cực Thú Liệp có chút yếu ớt, nếu đổi lại là Vĩnh Hằng Quốc Độ hoặc Trường Sinh Bất Hủ, bọn họ đã sớm lật bàn đòi tử chiến cùng Nhật Bất Lạc.
Nam tử áo trắng nhìn quanh bầu trời đầy sao bằng ánh mắt lạnh lùng tàn khốc: “Ta mặc kệ các ngươi đã từng huy hoàng đến cỡ nào, tạo ra sự tích truyền kỳ chấn động ra sao, hay từng là Đạo Quân hoặc cường giả vô thượng ở kiếp trước.”
“Nhưng trong thời đại kỷ nguyên này, Thái Sơ Bắc Vọng ta một tay che trời!”
“Kẻ nào ngỗ nghịch ta, kẻ đó lập tức chết không có chỗ chôn!”