Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 62: Lại thêm một cây rau hẹ (2)




Trời đất giống như đảo lộn, âm thanh chấn động kịch liệt truyền đến từ trên cao.

“Thời hạn ba năm đã đến, cung nghênh thiếu chủ trở về!”

Giọng nói vang như chuông đồng, truyền khắp trên dưới phủ đệ.

Tất cả mọi người chấn kính, hoảng hốt chạy ra ngoài.

Một chiếc thuyền vô cùng lớn đang treo lơ lửng giữa không trung, rường cột tỏa ra ánh sáng lung linh, phù vân chói lòa.

Một lão già quỳ trên mũi thuyền, tận cung tận kính nói: “Tiêu thiếu chủ, ngài đã thông qua được khảo nghiệm của gia tộc rồi!”

Phụt!

Một câu nói làm dấy lên sóng to gió lớn.

Họ Tiêu?

Ngoại trừ cái tên ở rể kia, còn có ai họ TIêu nữa không?”

“Ngươi là thiếu chủ sao?”

Triệu Ngạo hoảng sợ vô cùng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Phàm nghiêng miệng, nở ra nụ cười tà mị: “Một đám ếch ngồi đáy giếng, các ngươi vĩnh viễn không biết được Tiêu gia ta có đẳng cấp thế nào?”

“Tuyết Nhi, đi theo ta.”

Sau đó nắm chặt bàn tay mềm mại của thiếu nữ, hắn ta bá khí tiêu sái rời đi.

“Sài bá, ta cho bá một bản danh sách, những người trong đó, giết sạch toàn bộ!”



Giọng nói biến mất, thủ cấp của oán linh vẫn đang kịch liệt run rẩy.

Từ Bắc Vọng híp mắt, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Rất tốt, thêm một thiên mệnh chi tử lại hiện thân.

Phế vật ở rể, chính là mùi vị này!

Cái lưỡi dài của Triệu Ngạo cuộn lại, sau đó rống lên tiếng khóc thảm thiết như xé lụa.

Tiếng tru đáng sợ đến lạnh người, đủ để đâm thẳng vào sâu tận vỏ não đám bộ khoái.

Vô cùng bi thảm!

Bảo sao cả phủ đệ lại biến thành oán linh, đây chính là oán khí góp lại đến ngập trời!

“Tiêu thiếu chủ kia, quá tay rồi.”

Viên Tuệ chắp tay, thành tâm siêu độ oan hồn cho hai nhà Tô, Triệu.

Áo bào đỏ quay lưng lại với Triệu Ngạo, rất hoang mang: “Tiêu thiếu chủ thân phận bất phàm, sao phải làm bộ đáng thương chịu nhục như vậy?”

“Ôi ôi ôi…”

Khuôn mặt trắng bệch của oán linh vặn vẹo, hắn lại gào lên những tiếng khóc nức nở kinh hoàng.

Mặt Từ Bắc Vọng hơi đăm chiêu, ai cho bọn hắn cái gan cười nhạo thiên mệnh chi tử như vậy chứ?

Tuy nhiên chiêu giả heo ăn thịt hổ của chàng ở rể này, quả là rất mượt.

Ta rất trâu bò, nhưng ta không cho ngươi biết trâu bò. Chờ đến khi ngươi khinh bỉ ra mặt, sau đó ta mới hung hăng đấm chết ngươi!

“Được rồi, xuống địa ngục đi.”

Tây Môn Ẩm Nguyệt cau mày.

Triệu Ngạo vừa khóc vừa van xin: “Trên vai áo họ có thêu đinh ba màu vàng, chư vị có thể giúp ta báo thù cho nhà họ Triệu không…”

Vút!

Phi tiêu bắn đi thật nhanh, chút dương khí cuối cùng bị tiêu diệt, oán khí nồng nặc cũng dần tan đi.

Triệu Ngạo ngã rầm xuống đất, ngay lập tức biến thành một bộ xương trắng. “Đi thôi.”

Tây Môn Ẩm Nguyệt dẫn đầu đoàn người rời đi, nhưng lại phát hiện ra Thương Dục chẳng hề nhúc nhích, khuôn mặt hắn ta đờ ra lạ thường.

Sắc mặt tiểu hòa thượng lại còn đáng sợ hơn nữa.

Nhưng Từ ác liêu vẫn luôn giữ bản mặt thối như không có việc gì.

“Sao vậy?”

Nàng hỏi.

Viên Tuệ đứng yên, nén giọng nói: “Đinh ba màu vàng là đồ đằng của Đại Diễn Thánh Địa, một gia đạo xa xưa được truyền thừa hơn năm nghìn năm.”

Chỉ một chút thông tin như vậy Diệt Tuyệt đã hiểu: “Thánh địa tạo thành từ ba mạch, Tiêu gia là nhánh thứ nhất?”

“Không”

Thương Dục từ tốn lắc đầu, sau đó chậm rãi nói: “Tiêu gia chính là cán cầm của đinh ba.”

Nói xong, Thương Dục khoanh tay đi ra xa, hắn muốn tìm nơi yên tĩnh để cảm xúc bình ổn trở lại.

Thành Thái Xương nhỏ bé như vậy, thế mà lại xuất hiện thiếu chủ Tiêu gia, liệu đây có phải điềm báo rằng đại lục Cửu Châu sắp có biến lớn?

Đám thiên kiêu yêu nghiệt đó, chắc chắn sẽ lần lượt trồi lên khỏi mặt nước.

Tốt lắm, đã đến lúc Thương Dục ta đây phải ra tay rồi.

“A di đà phật.”

Viên Tuệ chắp tay với oán linh, sau đó rời đi.

….

….





Ba ngày sau.

Đương lúc hoàng hôn, sắc trời tối dần.

Một chiếc xe ngựa phi đi rất nhanh trên đường lớn, noychỉ còn cách quận Lang Gia sáu trăm dặm.

Viên Tuệ đưa tài liệu lên, chắp tay nói: “Đại sư huynh, gần nơi này có một tà ni, chuyên hút cạn máu và tinh khí của đàn ông, bần tăng muốn đi diệt trừ tên bại hoại này thay cho Phật gia.”

Thương Dục quay lưng về phía hắn, khẽ gật đầu: “Được.”

Cách đó vài chục trượng, Từ Bắc Vọng chớp mắt liên tục.

Cuối cùng cũng bị ta tóm được rồi!

Suốt quãng đường đi, hắn vẫn luôn quan sát tháp vận khí của mọi người nhưng không hề phát hiện bất kỳ động tĩnh gì.

Tháp vận khí của hòa thượng vốn dĩ dừng ở mức tám mươi chín tầng, vậy mà hào quang hiện tại lại đột nhiên tăng lên chín mươi bảy tầng!

Khó mà đoán được cơ duyên nào đã đưa hắn tới đây.

Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn theo bóng áo cà sa dần đi xa, hắn không chào hỏi gì mà rời khỏi đội hình ngay lập tức.

Cỏ dại mọc thành bụi trên con đường nhỏ trong rừng, Viên Tuệ dừng bước, chậm rãi quay người lại.

Hắn thấy nam tử áo trắng bám theo sau lưng, hiếu kì hỏi: “Từ công tử, ngươi đang?”

Mặt Từ Bắc Vọng vẫn điềm tĩnh, đáp lại bâng quơ: “Đi dạo xung quanh.”

“Ồ.”

Tuy Viên Tuệ có chút nghi ngờ, nhưng cũng không lên tiếng chất vấn hắn.

Từ Bắc Vọng nhìn hắn mấy giây, sau đó xác nhận người này chỉ là có được cơ duyên chứ không phải đang tìm kho báu.

Cơ duyên là dựa vào may mắn mà đánh bừa, còn tìm kho báu là phải có mục đích riêng.

Hai người nối đuôi nhau bước đi.

Gió đêm thổi bay tóc mai đen của Từ Bắc Vọng, cũng nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo cạo tóc của Viên Tuệ.

Chùm sáng rạng rỡ, lấp lánh sáng rực.

Xa xa là một am miếu xám xịt với bức tường đã bong tróc từng mảng.

“Viên Tuệ.”

=======