Ánh mắt Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh.
Vô Cực Nhất vẫn im lặng, có chút không kìm nén được dục vọng của mình, sức hấp dẫn của món thần vật này, ngay cả Đạo Quân cũng phải chạy theo như vịt.
“Ngươi cũng không cảm thấy bản thân ta không tự vào được nơi này chứ? Nếu ăn ngay nói thật, ta sở dĩ mời ngươi lại đây, chính là để thăm dò.’’
“Nếu như muốn cường cường liên hợp, vậy thì phải thật lòng với nhau.’’
Từ Bắc Vọng bình tĩnh rảo bước, ánh mắt không hề có chút cảm xúc chập chờn.
Vô Cực Nhất không có chút biểu cảm, nội tâm lại âm thầm suy tư.
Người có đạo tâm kiên định thì mới có thể tiến vào di tích, đối với kẻ điên Thái Sơ mà nói, việc này quả thực rất đơn giản, huống chi với khí vận của hắn, sao có thể không tìm thấy tám quả táo đỏ này được?
Xem ra, lời hắn nói không phải là giả, đích thị là đang thăm dò ta.
Một khi ta tỏ ra tham lam, hoặc có ý đồ chia rẽ, vậy thì mối quan hệ hợp tác vốn đã yếu ớt của bọn họ sẽ lập tức sụp đổ.
Hơn nữa, Vô Cực Nhất ta còn phải gánh thêm thanh danh xấu xa.
“Vô Cực huynh, mời ngắt lấy đi, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.’’
Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh ung dung.
Hắn tuyệt nhiên không dám đạp lên mặt biển sao băng, cái thể chất xui xẻo chết tiệt này!
Cho dù đã luyện hóa nhiều phôi thai để cải thiện khí vận, nhưng vẫn còn một khoảng rất xa mới bằng với khí vận của thiên kiêu bình thường, càng không nói đến phôi thai thiên đạo.
Một mình Vô Cực Nhất xuất hiện dưới táng cây táo, hắn thi triển một chưởng ấn màu tím, tựa như một ngọn núi vạn cổ rơi xuống, tám quả táo đỏ trôi nổi trên đỉnh đầu của hắn.
“Ngươi đang sỉ nhục Vô Cực Nhất ta.’’
Hắn ta vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, tất cả táo đỏ đều bay về phía nam tử áo trắng tuấn tú.
Vị huynh đệ này rất được!
Đáy mắt Từ Bắc Vọng xuất hiện ý cười không dễ phát hiện, hắn bỏ bảy quả táo vào trong cơ thể, nói như không có chuyện gì: “Vốn đã định tặng một quả cho Vô Cực huynh rồi, xem như quà gặp mặt.’’
Một quả táo đỏ tràn ngập tinh hoa bay về phía Vô Cực Nhất.
Vô Cực Nhất có chút ngoài ý muốn, sau khi im lặng một lúc lâu, lòng bàn tay của hắn xuất hiện hai món Minh vật lượn lờ sương xám, thản nhiên nói: “Có qua có lại, ta sẽ không chiếm lợi ích của ngươi.’’
“Ngươi thăm dò ta, chính là đang vũ nhục ta.”
“Hoặc là ở trong mắt ngươi, Vô Cực Nhất ta đây là hạng người tiểu nhân, còn ngươi lại là người thanh cao?”
“Tên điên Thái Sơ chúng ta cường cường liên hợp, chứ ta không hề phụ thuộc và ngươi, mong ngươi hiểu rõ điểm này.”
“Kỷ nguyên thay đổi, bảng Vấn Đỉnh bắt đầu biến chuyển, nhưng Vô Cực Nhất ta đây đã chiếm giữ vị trí đầu bảng đã hơn một nghìn hai trăm năm, kẻ nào có thể đánh động đến địa vị của ta?
“Hoàng Cẩm Sương từng khiến người khác kinh sợ sao? Nếu như Thất Quan Vương không gặp phải biến cố lớn, nàng ta có thể an ổn tu luyện, thăng lên vị trí thứ hai, nhưng như vậy thì sao chứ?”
“Còn có ngươi, cái gì mà sự tồn tại phá vỡ Kỷ nguyên, cái gì mà nhân vật cường đại có một không hai từ thời Hoang Cổ cho tới nay, còn không phải là chỉ có thể hướng mắt lên nhìn sau lưng của ta?”
“Ngươi cho rằng chỉ mỗi nhà ngươi có rất nhiều át chủ bài thôi sao, chẳng lẽ ta sẽ không có đòn sát thủ hay sao, thứ hai chính là thứ hai, ngươi hiện tại chỉ là kẻ theo sau……”
Di tích cung điện hoá thành phế tích, nam tử mù loà hai mắt thao thao bất tuyệt, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói.
Nếu không bị đánh gãy, hắn ta dường như có thể nói được ít nhất một hai năm trở lên, thậm chí còn có thể nói không trùng lặp câu nào.
“Đủ rồi!”
Từ Bắc Vọng không có cách nào làm hắn ngừng nói, trầm giọng nói: “Chỉ là một việc nhỏ con con mà thôi, Vô Cực huynh đừng đặt ở trong lòng, sân khấu của chúng ta chính là Tinh Không Bỉ Ngạn.”
“Đến lúc đó, ta sẽ vào sinh ra tử vì ngươi, không tiếc mạng sống vì ngươi, làm bất điều gì vì ngươi.”
Nghe vậy, Vô Cực Nhất lại nhất thời trầm mặc, những lời nói như thế này có vẻ rất êm mai, nhưng ai tin lời nói của tên điên Thái Sơ thì chính là đồ ngu xuẩn…
Nhưng mối quan hệ hợp tác với hắn ta mang lại rất nhiều ít lời, ít nhất cả hai có thể vững vàng tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn, bảo vệ được tôn nghiêm của kỷ nguyên này!
Nếu như đám cường giả sống lại đánh chiếm toàn bộ các vị trí tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn, Vô Cực Nhất hắn vốn là đại biểu cho chúng thiên kiêu thế hệ này, chắc chắn sẽ bị đóng đinh trên cột trụ sỉ nhục trong lịch sử vũ trụ.
Hắn ta cau mày, sâu xa nói: “Tên điên, ngươi có nghĩ tới hay không, tại thời điểm Hồng Mông Sơ Thủy, vũ trụ biến đổi, đại đạo vận hành……”
“Ngừng!”
Từ Bắc Vọng nghe không nổi nữa, quả quyết chặn đứng lời nói lảm nhảm của hắn, lạnh lùng nói:“Vô cực huynh, mời nói trọng điểm, trọng điểm!”
Hắn cường điệu hai lần.
Đôi mắt cô quạnh không ánh sáng của Vô Cực Nhất hướng về phía vũ trụ mênh mông, thong thả ung dung nói: “Tương lai một ngày nào đó, hai phương vũ trụ nhất định sẽ dung hợp lại với nhau, bố cục hiện tại có khi sẽ phải phá đi xây lại, các Thần tộc Hoàng Kim còn có thể vững vàng không ngã nữa hay sao?”
“Nói thẳng vào mục đích đi.”
Sự kiên nhẫn của Từ Bắc Vọng đã tiêu hao sạch sẽ, tên lảm nhảm đột nhiên hóa thành triết học gia, cứ như vậy mà tra tấn người ta mà.
Mặc dù Vô Cực Nhất trông có vẻ là người ngay thẳng, nói khó nghe chính là tên ngu ngốc, nhưng đừng tưởng hắn thực sự đần độn như vậy.
Kẻ có khả năng lũng đoạn vị trí đầu bảng Vấn Đỉnh, nhưng không hề tỏ ra cao ngạo nóng nảy, hành sự vừa khiêm tốn vừa bản lĩnh, loại người như hắn sao lại không sâu sắc cho được…
Tuy Vô Cực Nhất không điên điên khùng khùng như những thiên kiêu cái thế khác, nhưng hắn vẫn là có khuyết điểm nhỏ ở phương diện này.