Một luồng hào quang Đại Đế đâm xuyên tinh không mà đến đây, tạo nên khung cảnh chấn động lòng người.
Trong từng lớp từng lớp sương mù hỗn độn bao phủ, nam tử mù loà hai mắt đạp lên từng đoá Thanh Liên trong đại đạo mà bước đến, toàn thân toát ra khí thế tang thương đến cực điểm.
Đáy mắt của Từ Bắc Vọng hiện lên một tia kinh ngạc, ánh sao rực rỡ trước người bỗng chốc sụp đổ, chỉ biết mỉm cười nhìn về phía Vô Cực Nhất.
Vị huynh đệ này được đấy, có việc là đến ngay.
“Vô Cực huynh.’’
Từ Bắc Vọng nở nụ cười thân thiết ôn hòa.
Vô Cực Nhất im lặng không nói gì, bước một bước về phía toà di tích vũ trụ, khí phách vô địch độc nhất vô nhị được thể hiện rõ rành rành.
Giả vờ làm cao thủ trầm mặc à?
Điển tịch vũ trụ từng ghi chép, Vô Cực Nhất dường như rất ít khi cất giọng, trừ khi nhất định phải nói chuyện, nếu không thì hắn sẽ giống như một kẻ vừa mù vừa câm điếc.
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng nói: “Vô Cực huynh, một chút chuyện nhỏ này, ta đành làm phiền đến ngươi…’’
Tiếng nói bị cắt ngang.
“Nếu biết làm phiền ta, tại sao ngươi vẫn gửi lời mời? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là mạnh thường quân, lòng dạ rộng rãi sao?’’
Vô Cực Nhất nghiêm túc nói.
Từ Bắc Vọng giật mình, “Nếu ngươi không nguyện ý…’’
Không đợi hắn nói xong, Vô Cực Nhất lại nói: “Đúng vậy, ta có một trực giác, ngươi chính là nhân vật xưa nay chưa từng có trong vũ trụ, nên mới đồng ý cường cường liên hợp với ngươi.’’
“Ngươi…’’
“Ta rất mạnh? Đúng vậy, ta còn mạnh gấp mấy lần so với tưởng tượng của ngươi.’’ Vô Cực Nhất nhanh chóng nói tiếp.
“Ngươi…’’
Vô Cực Nhất nhanh chóng gật đầu: “Một vị trí tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn ư, nói thật thì ta cũng không nắm chắc cho lắm, dù sao mấy người kia cũng rất siêu phàm.’’
Từ Bắc Vọng không nói gì, lặng im một lát rồi thản nhiên nói: “Ngươi…’’
Vô Cực Nhất một lòng hiểu rõ, thản nhiên nói: “Ta đã chú ý đến ngươi rất lâu rồi, vốn nghĩ là muốn tranh đua đỉnh cao với ngươi, nhưng sự xuất hiện đột ngột của sinh linh vũ trụ khác đã làm thay đổi ý định của ta.’’
Từ Bắc Vọng lạnh mặt, giọng điệu thêm nặng nề: “Ngươi có thể…’’
Hắn ta lại bị cắt ngang, Vô Cực Nhất gật đầu nói: “Ta có thể đánh bại ngươi không ư? Coi như xác suất 5-5 đi, nhưng ngươi chắc chắn sẽ không làm gì được ta. Trong suy nghĩ của ta, thời đại kỷ nguyên này chỉ có mỗi ta và ngươi thôi, Hoàng Cẩm Sương cùng lắm chỉ tính là một nửa…’’
Hắn ta thao thao bất tuyệt, phát ra âm thanh khàn khàn liên tục, nói từ những diễn biến lớn của vũ trụ, cho đến nỗi niềm cô đơn khi đứng đầu bảng Vấn Đỉnh.
Bùm!
Hàng vạn vạn ánh sao lan tràn xung quanh, âm thanh tế tự tuế nguyệt tràn ngập khắp vách ngăn vũ trụ, lúc bấy giờ mới có thể cắt lời Vô Cực Nhất.
“Ngươi đừng cướp lời ta nữa được không?!’’
Huyết áp của Từ Bắc Vọng nhanh chóng tăng vọt, hắn không khỏi gào lên với tên tiểu tử mù loà này.
Vô Cực Nhất kinh ngạc, chợt ngậm miệng lại.
“Bất kỳ thần vật gì ở bên trong, tất cả đều đều thuộc về ta. Ngược lại, ta thiếu ngươi một nhân tình.’’
Từ Bắc Vọng lạnh lẽo nói.
Thì ra tên này là chúa lảm nhảm, chẳng trách vẫn luôn giả làm người câm điếc, bởi vì chỉ cần mở miệng một cái thì cứ như biến thành một cây súng máy bắn liên tục tằng tằng tằng tằng…
Vô Cực Nhất gật đầu một cái.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn thật lâu, sau khi xác định đối phương đã không nói lời nào nữa, sau đó ung dung nhàn nhã rảo bước tiến vào cung điện.
Nếu như đây chỉ là thử thách đạo tâm, vậy thì hắn giống như đang giẫm trên đất bằng.
Sau khi kiến vào cung điện nguy nga, thần quang bất chợt biến mất, thiên thạch trôi nổi màu xanh lục trôi nổi ban đầu bỗng trở thành từng cơn mưa sao băng rơi xuống
Năng lượng phế thải trong vũ trụ lắng đọng trong một khoảng thời gian dài, sẽ trở thành đủ loại năng lượng ách nan, ngay cả cơ thể của Đại Đế cũng sẽ bị chúng ăn mòn đến không còn gì cả.
Từ Bắc Vọng lẳng lặng đứng sừng sững, không dám đi thêm dù chỉ nửa bước.
Nói thật, hắn cũng không ngờ Vô Cực Nhất, nhân vật truyền thuyết luôn phát ra hào quang vô tận, hóa ra lại là một kẻ lắm lại, lại còn vô cùng thích cướp lời người khác nữa.
So với Từ Bắc Vọng, thời gian Vô Cực Nhất mất nhiều thời gian hơn mới có thể bước vào cung điện, ước chừng hơn nửa nén nhang sau đó, thân ảnh của hắn mới hiện ra.
“Mời.’’
Từ Bắc Vọng bày một tư thế cung kính.
Vô Cực Nhất nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng bằng hai tròng mắt trống rỗng không chút ánh sáng, dường như đang không hiểu ý đồ của kẻ điên Thái Sơ.
Sau một vài bước, hắn chợt hiểu ra, kẻ điên Thái Sơ muốn mượn chuyện này để tạo mối quan hệ gần gũi, tiện bề hợp tác về sau.
Dù sao lúc trước không quen biết nhau, bây giờ lại cùng xông pha di tích, cũng coi như cũng có chung ký ức rồi.
Ầm!
Vô Cực Nhất xòe năm ngón tay ra ra, hào quang ánh tím bàng bạc mà nặng nề trào ra, năng lượng tai ương không thể gọi tên ở phía xa xa đều bị xua tan đi, các dao động pháp tắc bắt đầu xuất hiện trở lại.
“Khí vận chân chính bùng nổ…’’ Từ Bắc Vọng cảm thán trong lòng.
Nếu không thể nhìn thấy năng lượng tai ương, ngay cả Đạo quân cũng rất khó có thể hoàn toàn nắm bắt được dấu vết, tất cả chỉ dựa vào may mắn.
Đường đi rất thuận lợi, hơn phân nửa di tích xuất hiện dấu chân của hai người, tiên dược thần tài bình thường căn bản không thể lọt vào mắt bọn hắn.
Tuy nhiên.
Khi đi đến một bờ biển màu xanh loang lổ, khí tức của hai người bỗng trở nên kích động, khó có thể bình tĩnh nỗi.
Đây là một vùng biển rộng hội tụ từ những cơn mưa sao băng, mặt nước sôi trào cuồn cuộn, vật chất năng lượng giao hòa lẫn cùng một chỗ, hình thành nên những lốc xoáy kỳ lạ.
Chính giữa mặt biển móc ra hai cái cây, một gốc là cây táo, còn một gốc kia cũng là cây táo…
Một đống cành cây xanh biếc giống như sừng hươu tỏa ra hung uy cái thế, nhưng tinh hoa lại đầy tràn như thác nước trút xuống, ẩn chứa đạo vận khó có thể tưởng tượng được.
“Cấp bậc thần thoai…’’ Từ Bắc Vọng híp mắt, nhìn chằm chằm lấy tám trái táo đỏ trên hai cây táo.
Cái gọi là thần thoại, chính là tinh hoa của đại đạo đã trải qua mấy triệu năm.
Giá trị của mỗi một quả táo này không hề thấp hơn Kim Ô Thánh Thảo của Nhật Bất Lạc chút nào. Trong khi đó, chỉ dựa vào một gốc Kim Ô Thánh Thảo, hắn đã có thể đột phá từ Đại Đế sơ phẩm lên Đại Đế trung phẩm.