Ánh mắt Triêu Khuynh Tuyệt tràn ngập sự mất tự nhiên, thần sắc vô cùng xấu hổ.
Cô bé phấn điêu ngọc trác giải vây thay hai người, lời nói đầy sâu xa: “Con đường tu luyện sao có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió, các ngươi cứ coi công việc đào mỏ quặng là một một phương pháp mài dũa là được.’’
Nói xong, Hoàng Như Thị lại cảm thấy không ổn lắm, con rể nhà mình cũng rất thuận buồm xuôi gió, chẳng gặp được sự cản trở nào hết.
Tại thế giới bị vứt bỏ, hắn núp dưới sự che chở của Cẩm Sương, không ai có thể đụng đến một cọng tóc gáy của hắn.
Đến khi tiến vào chư thiên vạn vực, hắn nhận được thân phận Thần tộc Hoàng Kim, sau đó không ngừng ức hiếp kẻ khác, chứ làm gì có ai dám chủ động trêu chọc kẻ điên Thái Sơ chứ?
Tu luyện hơn ba trăm năm thoải mái dễ chịu biết bao, một chút nhấp nhô cũng không có.
Vũ Chiếu cũng bất chấp ngại ngùng, rất cảm thán: “Ban đầu đấy đây, chúng ta nhìn thấy ngôi sao trên trời, giơ tay một cái liền tuỳ ý hái lượm. Nhưng đến giờ đã trăm năm trôi qua, ngay cả trời cao cũng không với tới được.’’
Lúc vừa mới phi thăng lên bầu trời đầy sao bao la hùng vĩ, bà cảm thấy mình có thể làm ra được sự nghiệp lớn, nhưng bây giờ mới phát hiện, nữ đế Cửu Châu đã là đỉnh cao của cuộc đời nàng rồi, quãng đời còn lại chỉ là một cọng rơm nho nhỏ không đáng nói mà thôi.
Mắt Triêu Khuynh Tuyệt trở nên ảm đạm, ở sâu trong đáy mắt có sự hâm mộ mà nàng không thể phát hiện ra.
Đệ Ngũ ma đầu và Từ ác liêu hạnh phúc biết bao, có thể sinh sống an nhàn bên nhau.
Có người mình yêu làm bạn, lại có thể cùng theo đuổi năm tháng trường sinh, đây mới chính là đại đạo chân chính.
“Thái Sơ công tử…’’
Vũ Chiếu muốn nói lại thôi, bà ta im lặng một lát rồi thẹn thùng nói: “Hai chúng ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn, xin công tử dẫn dắt một phen.’’
Nếu đã nghĩ trăm phương nghìn cách kêu gọi bên pho tượng, vậy Từ ác liêu nhất định cũng đã biết ý đồ của bọn nàng, cần gì phải tỏ vẻ gượng ép nữa chứ?
Từ Bắc Vọng không nói lời nào, khẽ nhìn về phía nữ vương đại nhân, ngóng chờ nàng tỏ thái độ.
Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác không khỏi trợn trắng hai mắt, thậm chí còn có chút cạn lời.
Chỉ một chuyện nhỏ xíu xiu, nhưng cũng chỉ vì các nàng là nữ nhân, cho nên con rể cũng phải hỏi ý kiến của Cẩm Sương, trình độ ghen tuông như thế này đúng là khiến kẻ khác giận sôi.
Đôi mắt ngọc ngà của Đệ Ngũ Cẩm Sương lấp loé tia sáng, nàng ta lười biếng nói: “Dù gì cũng là bạn cũ, ngươi giúp đỡ một chút đi.’’
Từ Bắc Vọng gật đầu, đang định lấy một ít tài nguyên ra.
“Thái Sơ công tử, đoạn ký ức liên quan đến những chuyện ở Cửu Châu, xin hãy xóa nó đi.’’
Vũ Chiếu nói đầy chân thành, biểu cảm rất nghiêm túc.
Rất thông minh…
Từ Bắc Vọng vừa lòng gật đầu, sử dụng một chút lực lượng tuế nguyệt của Vô Tự Thiên Thư, xóa hết toàn bộ ký ức về lão đại và hắn trong đầu hai tử nhân.
“Chăm chỉ tu luyện.’’
Hai cái tu di giới rơi xuống đất, bên trong đó không chỉ có tài nguyên tiền bạc, mấu chốt là còn có hai cái lệnh bài tiên sử.
Đối với người bình thường mà nói, công việc ổn định thoải mái nhất chính là nhân viên chính phủ.
Ngay cả tiên giới cũng vậy, cho dù kỷ nguyên bị phá vỡ hay là vũ trụ biến đổi kịch liệt, chỉ cần Nhật Bất Lạc vẫn sừng sững không ngã, thì thân phận tiên sử kia chính là một cái chén sắt.
Sau khi hai nữ tử rời khỏi, Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nhìn chó săn một cái, bỗng nện bước chân tao nhã đi vào trong cung điện.
Tất nhiên là Từ Bắc Vọng phải đi sát theo đó.
“Nhìn thấy các nàng, bản cung lại nhớ về những năm tháng ở Cửu Châu. Nhớ khi đó, ngươi vẫn luôn toàn tâm toàn ý hầu hạ bản cung.’’
Con ngươi của nữ vương đại nhân khẽ chuyển động, sau đó nhìn thẳng về phía hắn.
Hầu hạ… Từ Bắc Vọng nghe đàn biết ý, cung kính cẩn thận hỏi: “Nương nương muốn?’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương rụt rè nói: “Cột ngươi vào trên ghế.’’
“Chuyện này…’’
Từ Bắc Vọng do do dự dự, xem ra lão đại nghiện cosplay rồi.
“Ngươi dám ghét bỏ bản cung?’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương gần như là biến sắc ngay lập tức.
Từ Bắc Vọng nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo mẹ vợ còn ở bên cạnh ao Cửu Châu đó.
Cho dù cung điện to lớn như vậy, nhưng Hoàng Như Thị vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh ở bên trong. Với sự lĩnh ngộ pháp tắc thượng thừa, bà ta có lẽ còn rình coi ở một khoảng cách xa nữa.
“Để ý nàng làm cái gì, nhanh lên cho bản cung!’’
Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng có chút gấp gáp.
Từ Bắc Vọng lập tức không chớp mắt.
Làm trước mặt mẹ vợ?
Hình như có chút kích thích…
Đệ Ngũ Cẩm Sương trừng hắn vài giây, bỗng cúi người xuống nói đầy sâu xa: “Bản cung mặc sườn xám.’’
Vừa dứt lời.
“Nương nương, cột chắc rồi!’’
Thân ảnh nhanh chóng xuất hiện ở tẩm điện, Từ Bắc Vọng tự cột mình ở trên ghế.
Cho đến khi hắn vui vẻ sảng khoái bước ra khỏi cung điện, lão đại lại tiến vào không gian hư vô để tu luyện nữa rồi.
Trình độ cố gắng của nàng, đúng là khiến chó săn không đuổi theo kịp.
“Hu hu hu…’’
Bên cạnh hồ, thiếu nữ váy đỏ đang nhỏ giọng nức nở, bộ dáng khiến cho người người thương tiếc.
Từ Bắc Vọng không nói gì, con mèo trà xanh này sớm không khóc muộn không khóc, lại cố tình chờ hắn đi ra, lão đại đi tu luyện mới bắt đầu rớt nước mắt.