Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 613: Mèo thông minh thích chơi xỏ lá (1)




“Bịch!’’

Thiếu nữ bị đánh bay xuống đáy hồ, bộ dáng giống như một con nai con yếu đuối bất lực, ánh mắt tràn đầy đau thương…

“Nếu còn có lần sau, thì ngươi biết tay ta.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhướng đuôi mắt, lạnh giọng uy hiếp.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác hết sức chăm chú thưởng thức đồ ăn, Từ Bắc Vọng tự biết địa vị của mình trong gia đình, cho dù có đau lòng cũng không dám làm cái gì.

meo meo chỉ ăn trộm một đôi vớ thôi mà, nàng thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.

“Meo meo không dám…’’

Thiếu nữ tủi thân gật gật đầu, khẽ vén tà váy đỏ sũng nước, cầm chén đũa rồi ngồi trong một góc của bàn ăn.

“Tiểu Vọng, tay nghề của ngươi thật tốt quá, chẳng trách Cẩm… meo meo khen không dứt miệng.’’

Cô bé mũm mĩm này năm nay đã hai tuổi, khi nói chuyện vẫn vương vấn mùi sữa, giọng điệu cũng có chút ê a kéo dài

“Ăn cơm cũng không lấp kín được miệng của ngươi?’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nàng một cái.

“Đúng vậy, lải nha lải nhải…’’ Thiếu nữ xinh đẹp cũng nói thầm một câu.

Chính là do dì Hoàng tố cáo, cho nên đại phôi đản mới đánh meo meo, meo meo muốn dùng meo meo quyền đấm chết bà ta.

Hoàng Như Thị bĩu môi, sau đó nhìn về phía con rể.

“Tiểu Vọng, ngươi không nên đột phá quá nhanh, cố gắng kiềm chế đi.’’

“Vãn bối hiểu rõ trong lòng.’’

Từ Bắc Vọng gật đầu.

Kinh nghiệm của mẹ vợ cũng đều căn cứ từ thực tiễn cả.

Vì để Ngoan Nhân Chí Cao nhanh chóng hồi phục tu vi, Thất Quan Vương đã lấy ra tất cả tài nguyên thần vật vốn được giấu dưới đáy hòm, Từ Bắc Vọng đương nhiên cũng được hưởng ké rất nhiều.

Không lâu trước đó, hắn mới đột phá lên Đại Đế trung phẩm, sau khi luyện hóa nhiều thần vật, tu vi lại tăng lên không ít.

Mẹ vợ lại càng khoa trương hơn, còn chưa đến ba tuổi, bà ấy đã là Cổ Thần thất trọng rồi.

Sự lĩnh ngộ đối với đại đạo đã khắc sâu vào trong xương cốt, tương đương với Trạng nguyên một tỉnh lớn đi thi đại học một lần nữa, thành tích sao có thể kém được?

Nhưng vào lúc này, khối ngọc giản trong nhẫn trữ vật đột nhiên lấp lóe ánh sáng, thông báo đến từ dì Bạch.

“Ta đi làm nhiệm vụ rồi quay về.’’ Từ Bắc Vọng buông đũa, nhìn về phía nữ vương đại nhân trên chủ tọa.

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ gật gật chiếc cằm tinh xảo.

....

....

Bên dưới bầu trời đầy sao sặc sỡ mênh mông, một vầng trăng sáng tỏ sừng sững giữa không trung, Bạch Nguyệt Quang bình thản đi đầu, đằng sau là hai nữ tử xinh đẹp lo sợ bất an.

Một ngôi sao băng rực rỡ bay đến, ánh sáng ngưng tụ thành thân ảnh thánh khiết mơ hồ mông lung, cứ như thế lẳng lặng nhìn chằm chằm các nàng.

“Thái Sơ công tử…’’

Nữ đế Đại Chu ngày trước có chút kinh sợ, giọng điệu run rẩy.

Uy áp quá mức khủng bố, chỉ một tia lực lượng tinh đấu rơi vãi mà vẫn khiến cho linh hồn của bà gần như bị nghiền nát như bột mịn.

Ánh mắt của nam tử áo trắng không chút gợn sóng, tà áo bay bay bồng bềnh, hai gốc tiên dược truyền thuyết trôi nổi trên đỉnh đầu của Bạch Nguyệt Quang.

“Tiếp tục quan sát di tích vũ trụ.’’

Sau khi nói xong, ngôi sao rực rỡ cuốn theo hai nàng ta rồi biến mất.

Ao Cửu Châu.

Ba người hiện ra.

Đệ Ngũ Cẩm Sương híp đôi mắt ngọc lại, thờ ơ đánh giá hai nàng.

“Hoàng đế Đại Chu luôn á nha.’’

Đôi mắt to tròn của thiếu nữ lấp loé ánh sáng: “Lúc trước, meo meo còn từng ăn vụng điểm tâm của ngươi cơ, thế mà chớp mắt một cái đã ba trăm năm rồi ha!’’

Vũ Chiếu và Triêu Khuynh Tuyệt hơi hơi cúi đầu, hai người cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hai bên không cùng một tầng lớp, rất khó tạo nên bầu không khí hòa hợp như gặp lại bạn cũ.

“Ngồi di.’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ úp mở đôi môi đỏ mọng.

Hai nữ tử cẩn thận ngồi xuống, Đệ Ngũ ma đầu đẹp đến tận cùng, toàn thân phát ra khí chất cao quý khiến các nàng tự biết xấu hổ.

Từ Bắc Vọng rót hai ly trà thơm đặt lên, cười nói: “Hy vọng năm tháng không gì xảy ra, cố nhân vĩnh viễn an yên.’’

Triêu Khuynh Tuyệt đang cầm ly trà lượn lờ hương thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Trong nháy mắt.

Bầu trời bên trên ầm ầm nứt ra một cái khe, Hồng Hoang tử khí vô cùng vô tận bao trùm muôn nơi, một đóa hoa của đại đạo rơi xuống, dị tượng mông lung đang lan tràn.

Ầm!

Tu vi của Triêu Khuynh Tuyệt nhanh chóng tăng lên, tiên lực bàng bạc đang kích động trong cơ thể, chỉ chớp mắt đã nhảy lên Địa Tiên đỉnh phong!

Nàng cảm nhận được sự thay đổi của sức mạnh, đôi mắt hạnh lộ ra một tia hoảng sợ.

Vũ Chiếu thấy thế thì lập tức uống cạn ly trà này, vô số dị tượng hiện ra trên hư không, tu vi chỉ cách Thiên Tiên vẻn vẹn một bước nữa.

“Trà thần…’’

Bà ta vô cùng rung động.

Cho dù tu luyện từng bước một, thì dựa vào thiên phú khí vận của bà, cả đời này nhất định chỉ dừng lại ở Nhân Tiên đỉnh phong, không tiến thêm được một bước.

Nhưng bây giờ, tất cả trở ngại đều được giải quyết chỉ với một ly trà!

Rốt cuộc cũng bước vào cảnh giới Địa Tiên mà nàng tha thiết ước mơ, sao có thể không hưng phấn cho được?!

“Meo meo còn lấy thứ này ngâm mình cơ, hương thơm ngào ngạt luôn, trong đó có tinh hoa của tiểu phôi đản nữa.’’ Thiếu nữ xinh đẹp khoe khoang.

Hai chữ “tinh hoa’’ còn có nghĩa khác, Từ Bắc Vọng lập tức sửa lời: “Tinh hoa đến từ Sinh Mệnh Cổ Tinh, đợi lát nữa sẽ tặng các ngươi mấy túi lá trà.’’

Vũ Chiếu không kiềm được nỗi xúc động: “Cảm ơn Thái Sơ công tử.’’

“Các ngươi sống thế nào?’’

Thiếu nữ nhai nhai một cục thịt kho tàu mềm mại, tò mò hỏi han.

Vũ Chiếu cố gắng làm ổn định lại tâm trạng đang hưng phấn, cúi đầu nói: “Linh giới tầm thường vô vị, cuộc sống cũng coi như rảnh rỗi.’’

Thiếu nữ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu: “Không đúng lắm, chẳng phải những kẻ phi thăng đều phải cực cực khổ khổ đào mỏ quặng sao?’’

“Câm miệng!’’

Đến cả Hoàng Như Thị cũng không nhịn được nữa, làm gì có ai nói xấu thẳng mặt như thế.