Trái tim của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ co thắt lại, nàng chợt nhớ về những ngày tháng điên cuồng tuyệt vọng, trong lòng càng sợ hãi chó săn sẽ đánh mất thất tình lục dục.
“Yên tâm, sẽ không sao.”
Dường như có thể đọc được nỗi buồn không dễ phát hiện trong ánh mắt của nàng, ngữ điệu của Từ Bắc Vọng chắc chắn như đinh đóng cột.
Hắn sẽ không bao giờ bước vào thôn Lê Hoa, bởi vì hắn cũng không thể chịu đựng được nỗi đau bị chia cắt với lão đại.
Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút hoảng hốt, cuối cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Như Thị: “Ta cũng muốn đi cùng.”
Nàng không yên lòng hai người cô nam quả nữ này, nàng luôn muốn độc chiếm chó săn, không ai được phép tiếp cận hắn.
Hoàng Như Thị biết rõ tâm tính của nữ nhi trong lòng bàn tay, đồng thời đã suy đoán điều này từ lâu, bà lúng túng nói: “Tiểu Vọng, một trăm năm sắp tới, ta hoàn toàn dựa vào ngươi.”
Với thân phận nhạc mẫu, hắn chiếu cố bà là điều đương nhiên mà.
Sống lại một đời, tu vi của bà sẽ có chút yếu kém, cho nên rất dễ bị săn săn giết. Hơn nữa, Thất Quan Vương cũng chuẩn bị ký kết minh ước Tinh Không Bỉ Ngạn, lại càng không hạn chế tùy ý chém giết.
Vì lẽ đó, bà phải sống sót bình an qua mấy chục năm này, để rồi tự tin đứng đầu trong hàng ngũ thiên kiêu tuyệt đỉnh vô song!
“Tất nhiên.”
Biểu cảm của Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh, trong nội tâm lại vô cùng bất đắc dĩ.
Tinh Không Bỉ Ngạn chỉ tiếp nhận tám người, hắn với lão đại đã chiếm cứ hai chỗ. Hơn nữa, một lần đi sẽ hao tốn năm trăm năm, bọn họ cũng không thể bỏ lại meo meo ở đây, đúng không?
Vậy là chiếm mất ba chỗ.
Bây giờ có thêm nhạc mẫu…
Tám vị trí, mà bọn họ đã chiếm mất một nửa rồi!
Ngay cả Ngoan Nhân Chí Cao và Hoang đều chuẩn bị tái sinh, thế còn những thiên kiêu cái thế trong kỷ nguyên trước đó thì sao? Rõ ràng, rất nhiều nhân vật từng đứng đầu bảng Vấn Đỉnh sẽ sống thêm một đời đó!
Vậy nên, một cuộc cạnh tranh khốc liệt sắp sửa nổ ra, ý đồ chiếm cứ một nửa danh ngạch của hắn thật ra cũng chẳng khác gì nằm mộng giữa ban ngày!
“Thất Quan Vương sẽ dốc toàn bộ sức lực để ủng hộ ba người chúng ta, gần như là tất cả tài nguyên!”
Hoàng Như Thị khẽ úp mở môi son.
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nhìn bà ta, thản nhiên nói: “Tiện nhân, ngươi không cần quan tâm đến bà ta. Ngươi cùng bản cung, chỉ hai người tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn là được.”
Nàng đương như có thể đoán trước những khó khăn sắp tới, nếu thực sự không được, nàng cùng chó săn sẽ đi trước một bước.
“Cố gắng hết sức…”
Từ Bắc Vọng cũng chỉ có thể nói như vậy, đồng thời hy vọng nhạc mẫu của hắn nhanh chóng khôi phục tu vi.
Về phần lão đại, ngay cả hắn cũng nhìn không nhìn thấu tu vi cụ thể của nàng, nhưng nói chung, nàng có đủ khả năng chiếm được một chỗ trong tám vị trí.
Lý tưởng nhất là khi lão đại và nhạc mẫu có thể tự lực cánh sinh, còn hắn sẽ tranh giành một vị trí cho con mèo ngu xuẩn, bốn người bọn họ có thể nắm tay nhau tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn.
“Bổn cung về Thất Quan Vương trước…”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nói.
Dù thế nào đi nữa, Hoàng Như Thị vẫn là mẫu thân, nàng muốn tận mắt chứng kiến bà hủy diệt rồi tái sinh, nếu không sẽ không được yên lòng.
Hai nữ tử phong hoa tuyệt đại bước vào không gian hư vô, sau đó biến mất ngay tức khắc.
Từ Bắc Vọng yên lặng đứng sừng sững, không khỏi lắc đầu.
Nghiệp chướng a!
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy áp lực vô cùng tận như vậy, tương lai sẽ phát sinh những bất ngờ không thể tưởng tượng được, những người đứng đầu bảng Vấn Đỉnh lần lượt sống lại, chắc chắn sẽ tạo nên một cảnh tượng phồn vinh không gì sánh kịp.
Đến lúc đó, cuộc tranh đấu giữa các thiên kiêu cái thế chân chính sẽ thực sự khơi mào, mức độ đặc sắc và khốc liệt sẽ đạt đến cực hạn.
“Bít tất của meo meo đâu?”
Mỹ thiếu nữ không tim không phổi lại lười biếng, cố ý trưng ra bộ mặt hoang mang.
Đôi chân trắng nõn nhẵn nhụi của nàng không có một mảnh vải, ngón chân xếp ngay ngắn tinh xảo đang động đậy thăm dò.
Bởi vì không tìm thấy bảo bối tất chân, thiếu nữ không khỏi nhíu mày.
“Đồ phôi đản, ngươi sẽ không…”
Thiếu nữ đột nhiên nhìn qua, ngữ điệu hàm chứa ẩn ý sâu xa.
Từ Bắc Vọng quan sát nàng ta giống như đang nhìn một con mọt trà xanh.
“Ngươi ăn trộm bít tất của meo meo rồi làm ra chuyện xấu xa sao? Ngươi có ngửi thấy mùi thơm của meo meo không?”
Đôi mắt lấp lánh động lòng người, giọng nói mềm mại chất vấn.
“Ngươi mắc chứng hoang tưởng à?”
Từ Bắc Vọng liếc nhìn nàng.
Thiếu nữ làm ra vẻ mặt vô tội, chu cái môi đỏ hồng nhỏ nhắn: “Ngươi cứ thừa nhận đi, ngươi vẫn luôn thèm muốn bít tất của meo meo.”
Nàng xấu hổ bổ sung một câu, “Thật ra, meo meo rất vui đó.”
“Ngươi lại đọc trộm sách gì vậy?”
Từ Bắc Vọng có chút không kiên nhẫn, con mèo ngu xuẩn này gần đây thích đọc tiểu thuyết ba xu, cũng vụng về học được mấy thủ đoạn câu dẫn nam nhân.
Hắn lười để ý đến con mèo ngu xuẩn này, sau đó lấy ngọc giản từ trong nhẫn trữ vậy, các trưởng bối trong Nhật Bất Lạc lại đang call liên hoàn đoạt mệnh.
Nhớ tới mình vẫn chưa lấy một gốc Kim Ô Thánh Thảo, Từ Bắc Vọng lập tức ném mèo ngu xuẩn vào không gian hư vô bằng một tay, sau đó thi triển hàng tỷ ánh sao bao vây lấy nó, để nó không được chạy lung tung mà đụng phải nguy hiểm.
Ngay lập tức, nam tử hóa thành một ngôi sao chổi, bay nhanh trong bầu trời đầy sao vô tận.
Thiếu nữ oán hận dậm chân, lấy tất giấu trong lòng bàn tay ra, lầu bầu một câu: “Hóa ra meo meo chỉ là một tên hề? Tiểu phôi đản, ta ghét ngươi!”