Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 605: Hắn đến rồi lại đi (4)




Còn nam tử Vu tộc cũng đã bỏ mạng tước đó, trực tiếp biến thành một bộ xương loang lổ phù văn, bởi vì không ai có đủ khả năng sống sót trướng Vương hoa Bỉ Ngạn.

Ầm!

Nữ tử thuộc Tinh Linh tộc không chống lại được nữa, bàn tay khổng lồ đó cứ như cối xay tận thế, nghiền nát tất cả mọi thứ, ngay cả tro tàn cũng không chừa lại.

Bầu trời đầy sao rơi vào tĩnh mịch vô biên một lần nữa, chư thiên im lặng đến độ ngay cả một tiếng hít thở cũng không có!

Một trận chiến toàn diệt!

Hai tên nhà quê kiêu ngạo ngang ngược sao mà không mạnh cơ chứ?

Nhưng đối thủ của bọn hắn chính là một nhân vật kỳ tích, một huyền thoại biết đi, một vị Đại Đế cái thế được lưu truyền đời đời!

Đây vốn là một loại vinh quang vô thượng, là chiến tích thu hút sự quan tâm của hàng trăm triệu sinh linh, khiến cho tất cả tu sĩ trong vũ trụ phải ngã mũ thán phục.

Nhưng áo bào trắng cấm kỵ vẫn bỏ đi rất dứt khoát.

Nhưng điều này vẫn không gây cản trở đến niềm hưng phấn đang lan tràn khắp vũ trụ!

Gần như trong nháy mắt, chư thiên trở nên vui mừng đến mức cuồng loạn, vô số tu sĩ ưỡn ngực kiêu ngạo tột cùng!

Áo bào trắng cấm kỵ sáng lập lên lịch sử vinh quang rực rỡ, cũng là vinh quang của bọn hắn!

Các sinh linh tuyệt nhiên không bao giờ quên được tâm tình tuyệt vọng bất lực của chính mình sau hai trận thua cuộc, cho nên càng không thể quên được người đã giúp bọn hắn tẩy nhục.

Chính là áo bào trắng cấm kỵ!

Đây là một loại tôn sùng gần như mù quáng, cứ như sự thành kính của tín đồ!

Tại đầu bên kia của bầu trời đầy sao, chỉ còn lại nam tử thuộc Hỏa Diễm tộc cô đơn đứng sừng sững ở đó, hắn cảm thấy vô cùng vớ vẩn.

Năm trận ba thua, vẫn là thua!

Thân ảnh tuyệt thế vô song kia vẫn đang quanh quẩn trong đầu hắn, uy thế của kẻ này khủng bố đến độ khiến trái tim hắn đập nhanh đến mức điên cuồng, thậm chí còn mạnh hơn sức răn đe của kẻ từng lên đấu đầu tiên không chỉ mấy lần!

“Áo bào trắng cấm kỵ…’’ Hắn khẽ lặp lại năm chữ này.

Ầm!

Ngọn lửa biến mất không còn tung tích, hóa thân trở thành khúc gỗ, tự sát ngay trên tinh không.

….

….

Suốt một ngày này, chư thiên vạn vực lâm vào hoàn cảnh trời long đất lở.

Không thể nghi ngờ gì nữa, cảnh tượng bên trên bầu trời đầy sao tại Tinh vực Bắc Cực sẽ được coi như là một bước ngoặt lịch sử!

Sự xuất hiện của các sinh linh từ một vũ trụ khác đã đến phá vỡ sự yên lặng của vũ trụ này, khiến cho hàng trăm triệu tu sĩ hoảng sợ, bất an.

Ai nấy đều sợ thay đổi, sợ môi trường không quen thuộc, càng sợ bị chiếm lĩnh bởi một chủng tộc khác.

Năm tân tú ngẫu nhiên của bên kia, gần như đã làm cho chư thiên hứng chịu đủ loại sỉ nhục, mà hai trong ba thiên kiêu cái thế nằm trong tốp ba bảng Vấn Đỉnh lại cực kỳ yếu kém.

Nhưng mà.

Bọn họ vẫn có một nam nhân đang tọa trấn thời đại kỷ nguyên này!

Màn thể hiện của áo bào trắng cấm kỵ ảo diệu giống như một giấc mộng, trải qua trận chiến này, hắn chắc chắn trở thành là một nhân vật vĩ đại mang tính bước ngoặt trong vũ trụ, lan toả một sức hấp dẫn khó có thể tưởng tượng được trong tầm mắt của vô số sinh linh tại chư thiên vạn vực!

Đổi lại là trước đó, bọn họ quá lắm là cực kỳ chấn động mà thôi, cuối cùng lại cảm khái một tiếng rằng sự cường thế của áo bào trắng cấm kỵ trước sau như một.

Nhưng bây giờ, khi đối mặt với những sinh linh đến từ một vũ trụ khác, hắn vẫn có thể một chọi hai, giành lấy vinh quang huy hoàng không thể so sánh được!



Đàn hương lượn lờ ra xung quanh, tỏa hương thơm ngát khắp tẩm điện.

“Thả ta ra!”

Nam nhân vô cùng tuấn mỹ đang bị trói chặt trên ghế, ánh mắt loé lên một tia sợ hãi.

“Đệ Ngũ Cẩm Sương, ta nhất định sẽ không bao giờ khuất phục ngươi!”

Từ Bắc Vọng ra sức giãy dụa, nhưng cổ tay bị bít tất buộc chặt, hắn làm thế nào cũng không thoát ra được.

“Thừa dịp bản cung tu luyện, ngươi dám tàn nhẫn chà đạp con rối, quả thực rất đáng chết!!”

Người còn chưa thấy đâu, giọng nói lạnh lùng đã truyền đến.

Một thân ảnh váy tím quý phái tao nhã nhưng lại phát ra hàn khí rét lạnh, làn tóc xanh như thác nghiêng quấn quýt vô số cây trâm Thần Hoàng, nàng lay động từng bước, hờ hững liếc nhìn con mồi bị trói trên ghế.

“Muốn chém giết muốn róc thịt, ngươi muốn làm gì cũng định.”

Từ Bắc Vọng bày ra bộ dáng thẳng thắng cương nghị, thề sống chết bất khuất.

“Ngậm lấy!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương đi đến gần, từ từ duỗi thẳng cặp đùi mượt mà nõn nà, gót ngọc trắng tươi cuộn lại rồi đặt trên bắp đùi của hắn.

“Không…”

Tóc tai của Từ Bắc Vọng trở nên bù xù, hắn không cam lòng mà gào thét lên.

“Ngoan cố chống cự!”

Con ngươi màu xanh ngọc bích của Đệ Ngũ Cẩm Sương phát ra ánh sáng sắc bén, giống như vực thẳm sâu không thể lường.

Nàng cúi người xuống, dùng dãy núi trĩu nặng đè lên trên mặt chó săn, sau đó nghiêm nghị ra lệnh: “Bản cung sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”

Từ Bắc Vọng nghẹt thở đến mức không thể thở được, ý chí kiên cường của hắn dần dần suy yếu….

Không phải là ta không kiên định, chỉ tại hỏa lực của kẻ địch quá hung mãnh.