Từ Bắc Vọng lật xem ngọc giản, sung sướng nở nụ cười.
Một gốc Kim Ô Thánh Thảo, trong toàn bộ vũ trụ, cũng chỉ có Nhật Bất Lạc sở hữu loại tiên dược cấp bậc thần thoại này. Bởi vì quá quý hiếm, cho nên những hạt giống số một của mỗi thời đại cũng chưa chắc đã có được.
Đám lão già đó đã chịu cắt chút thịt rồi a.
“Nương nương, mỗi người chúng ta đánh một tên?’’
Từ Bắc Vọng nhìn về phía nữ vương đại nhân tao nhã lịch sự đang ngồi trên ghế trên.
Đệ Ngũ Cẩm Sương chống chân trên lồng ngực hắn, lạnh lùng nói: “Bản cung không thích gây náo động.’’
“Sợ thua?’’
Từ Bắc Vọng cẩn thận hỏi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đột nhiên đứng dậy, bộ ngực mềm mềm nhảy tưng tưng, nàng gần như biến sắc ngay lập tức: “Ngươi đang nghi ngờ bản cung? Bản cung chắc chắn mạnh hơn Diễn Hóa Trường Khanh rồi!’’
Nàng không nâng cằm, bày ra bộ dáng ngạo kiều như bình thường, mà chỉ nhìn chằm chằm chó săn bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt phượng lấp lóe tia sáng nguy hiểm.
Nếu còn dám hỏi thêm một câu, nhất định sẽ bị giẫm nát.
Còn so với ti chức thì sao… Từ Bắc Vọng nghe đàn biết ý, không dám nói những lời này.
“Vậy thì ti chức đi qua đó rồi về ngay.’’
Hắn nói.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nắm lấy mái tóc đen tán loạn, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy: “Đi nhanh về nhanh!’’
“Tuân mệnh.’’
Từ Bắc Vọng đáp lời.
Hắn phát hiện lão đại đã thay đổi một chút, chẳng hạn như nàng cố gắng tu luyện hơn, lại còn có chút dính người…
Tuy rằng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng tất cả đều được thể hiện thông qua các chi tiết nhỏ nhặt không thể quan sát được…
“Hử?’’
Thấy chó săn chưa nói lời nào đã muốn đi, Đệ Ngũ Cẩm Sương hừ một tiếng bằng giọng mũi, cặp đùi bóng loáng chợt duỗi thẳng.
Từ Bắc Vọng vùi mặt vào lòng bàn chân, hít hà mùi hương quyến rũ kia, rồi nhẹ nhàng hôn lên từng thớ cơ mềm mại.
“Nhanh lên, bản cung còn phải giam ngươi lại, dùng bít tất trói hai tay của ngươi nữa.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng đuôi mắt, giọng điệu tràn ngập dục vọng chinh phục.
Con mèo béo đang ăn uống thả cửa ở bên cạnh chợt để lộ ánh mắt xem thường, meo meo cực kỳ chán ghét hai tên biến thái này!
...
...
Vành đai vũ trụ bị đốt cháy đến mức rơi rụng, khói lửa dày đặc bao phủ toàn bộ bầu trời đầy sao, hàng tỉ vạn sinh linh giống như bị sét đánh, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Giống như Vô Cực Nhị, Diễn Hóa Trường Khanh cũng được trưởng bối cứu đi, nếu không sẽ biến thành một cái xác khô.
Giằng co mười tám chiêu, cuối cùng vẫn bị đánh bại.
Một cảm giác chán nản và tuyệt vọng quét qua chư thiên vạn vực, nội tâm của vô số sinh linh hầu như đã sụp đổ.
Đây không phải nỗi ô nhục của một mình Diễn Hóa Trường Khanh, mà là của toàn bộ vũ trụ, không ai có thể ngóc đầu lên được.
Đó chắc chắn là một thời khắc khó quên nhất trong lịch sử vũ trụ, mặc kệ bao nhiêu kỷ nguyên trôi qua, nó vẫn sẽ là một ký ức đau thương không thể xóa nhòa!
Các thiên kiêu cái thế mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngoại, hóa ra lại là kẻ thua cuộc dưới tay dị tộc.
Hư ảnh của Vô Cực Nhị, Diễn Hóa Trường Khanh từng xuất hiện trong con đường thời gian, đủ để chứng minh chiến lực siêu việt của bọn hắn.
Nhưng thông qua chiến bại lần này, ai nấy đều bàng hoàng suy đoán, chẳng lẽ vũ trụ chư thiên thật sự không bằng một vũ trụ khác?
Dù thế nào đi nữa, chuyện này đều khiến mọi người không thể chấp nhận được, cảm giác nhục nhã ngột ngạt không cam lòng khiến linh hồn ai nấy đều đang run rẩy.
“Kém cỏi.’’
Ngọn lửa ảm đạm, khói đen cuồn cuộn, thiếu niên thuộc Hỏa Diễm tộc lảo đảo, gần như đứng không vững.
Nhưng hắn rốt cuộc cũng đã thắng.
Thậm chí còn thắng rất vẻ vang, khiến cho cả tinh không này phải câm lặng!!
“Còn ai nữa?’’
Đôi mắt đỏ lửa có chút hư nhược liếc nhìn khắp vũ trụ, hắn tựa như một vị Hỏa thần bất khả xâm phạm.
Đây chính là thành tích vinh quang đáng để khoe mẽ nhất của hắn, cũng là khoảnh khắc huy hoàng xưa nay chưa từng có, đáng để Hỏa Diễm tộc vĩnh viễn khắc ghi!
Nhìn thấy đám nhà quê dị tộc cứ diễu võ dương oai, hàng vạn tỉ sinh linh trong chư thiên vạn vực đều cảm nhận sâu sắc thế nào là nỗi hổ thẹn khắc cốt ghi tâm.
Toàn bộ vũ trụ đều bi ai, Thần tộc Hoàng Kim chịu sỉ nhục!
Các ngươi thống trị chư thiên, chiếm dụng tất cả tài nguyên, sản sinh ra thế hệ các phôi thai thiên đạo cao cao tại thượng từ nhỏ, vậy mà lại hồi đáp kỳ vọng của chư thiên như thế này sao?
“Vô Cực Nhất tiếp tục ra mặt.’’
Một lão tổ tông đức cao trọng vọng trong thần tộc Trường Sinh Bất Hủ hiển hiện chân thân, nhìn về phía các lão quái vật của các Thần tộc khác.
Chỉ bằng cách này, bọn họ mới có thể năm trận ba thắng, ngay cả kẻ điên Thái Sơ cũng không quá đáng tin.
“Không được!’’
Chư hùng quả quyết từ chối, thắng lợi kiểu này khiến bọn hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, thậm chí là nhục nhã vạn phần.
Một mặt, bọn hắn vẫn muốn giữ gìn thể diện, một mặt khác, bọn họ cũng không muốn Trường Sinh Bất Hủ độc chiếm hết danh vọng trong chư thiên vạn vực.
“Vô Thiên Yếm Vãn xuất chiến.’’
Vị quốc vương trong bộ kim bào dài vạn trượng đứng sừng sững ở một nơi không thể nói ra, truyền ra mệnh lệnh với ý chí tràn đầy uy nghiêm.
Chư hùng nghiêm túc nhìn về phía các lão quái vật của Nhật Bất Lạc, dường như đang đợi một người nào đó.
“Chúng ta chỉ là những tân tú trung bình ở quê nhà, ai mà ngờ đám thiên kiêu nơi này lại không thể chịu nổi một kích.’’
“Nếu không tìm thấy người, vậy hai bọn ta còn cần xuất chiến nữa không?’’
Một sinh linh được bao phủ bởi các phù văn thần bí ăn nói ý tứ, nhưng nội dung lại hết sức châm chọc.
Bất kể như thế nào cũng phải chết, cũng chỉ là hóa thân mà thôi, đương nhiên nhân cơ hội mà hung hăng nhục nhã vũ trụ này một phen!
Tinh không yên tĩnh không chút tiếng động, sự thật đã được đặt ở trước mắt, dù có phẫn nộ thì cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể tiếp nhận lời lẽ chế nhạo của kẻ khác.
Trận chiến này, có kẻ tỉnh ngộ trong phút chốc, có kẻ lớn giọng quở trách tương lai, ngoại trừ Vô Cực Nhất ra, các phôi thai thiên đạo còn lại đều là rác rưởi.